Lần đầu chạy barefoot

Chưa vui lắm nhưng chắc chắn sẽ có lần sau

Hieu Pham
6 min readMay 13, 2017

Hôm nay nhân một ngày thứ bảy đẹp trời mình quyết định thử chạy chân trần (barefoot) sau một thời gian tìm hiểu và tò mò. Ngoài ra cũng vì phần dưới mắt cá chân đang bị xước nên mình sợ lúc chạy đi giày sẽ chạm vào. Nói chung là tại sao không thử?

Bạn mình đã bắt đầu tập chạy barefoot từ năm ngoái, nghe đâu là để chỉnh lại form chạy. Còn mình thì đến bây giờ mới đủ động lực để thử. Mình đã bắt đầu tìm hiểu bằng một số bài viết (cám ơn Lê Hải Ninh đã share) và video trên youtube.

Một video giải thích rất căn bản về chạy barefoot, và quan trọng nhất là tại sao nên thử làm như vậy. Mình xem và thấy thích vì trong video nhắc đến chạy barefoot như là một phần thuộc về bản năng nguyên thuỷ của con người.

Và bạn này thì nói hơi nhiều hơi dài

Sáng nay chạy có gì?

Buổi chạy bắt đầu vào 9h sáng (thứ 7 mà 😁). Địa hình xác định là vỉa hè bê tông dành cho người đi bộ. Mình đã từng nghĩ là nó rất mịn cho đến khi thực sự đặt chân lên rất nhiều đoạn đường với độ lồi lõm khác nhau rõ rệt.

Cũng nói luôn mình là runner nghiệp dư phong trào và không hề có căn bản. Mình không chịu trách nhiệm và không hề áy náy nếu các bạn làm theo và gặp bất kì trục trặc nào trong quá trình tập luyện.

Trên từng cây số

Tổng kết, Pace và Nhịp tim

KM 1

Rất phởn. Cảm giác đi chân đất từ nhà ra đến chỗ bắt đầu chạy đã thấy hứng thú rồi. Nhớ lại chỉ khi về quê hay ra biển mới “được” đi chân trần.

Cảm giác phởn kéo dài cho đến hết km đầu với pace cực thấp đối với mình từ trước đến nay (5:44). Kể cả lúc đi giày mình cũng chưa bao giờ khởi đầu với pace như vậy. Có lẽ đây là tác dụng của cảm giác thích thú “như một đứa trẻ" khi chạy chân trần. Ngoài ra thì khi chạy trên đường bắt gặp khá nhiều ánh nhìn tò mò và hình như cả ái ngại hướng về bàn chân của mình.

Mình dành km đầu tiên chạy với tâm lý thoải mái và thư giãn nhất có thể để quen dần với cảm giác bàn chân tiếp xúc trực tiếp với mặt đường.

KM2

Địa hình phức tạp dần. Bê tông cũng có 5 7 loại và trên đường phố thì được tiếp xúc với đủ loại luôn. Lần đầu cảm nhận được sự “chịu đựng" của đế giày thể thao khi đi qua các loại bề mặt khác nhau như vậy, nhưng cơ bản là nhám và gồ ghề. Mình bắt đầu cảm thấy nhói đều ở gan bàn chân sau khi tiếp xúc một thời gian đủ lâu với mặt đường trải nhựa. Sự thư giãn và tập trung dần biến mất khi thỉnh thoảng lại gặp một cơn đau nhói hoặc khi chuyển bề mặt.

Mình bắt đầu nhớ lại video đã xem và tự xác định mình nằm trong số 80% người chạy tiếp xúc với mặt đất bằng gót chân (heel striker), tuy có hơi nghiêng về tiếp xúc cả bàn chân hơn là toàn bộ gót chân. Nhưng đấy là khi chạy bước nhỏ, pace cao. Khi tăng tốc giảm pace và kéo dài bước chân thì thấy đúng là mình tự động chuyển sang tiếp xúc bằng phần đệm phía mũi chân trước (forefoot) sau đó từ từ hạ phần giữa bàn chân, rồi đến gót chân (tạo ra tiếng kêu “cộp" một cái). Tư thế chạy này có được nhắc đến trong video đầu tiên ở trên.

KM3

Lúc này cổ chân bắt đầu cảm giác nhức, tức tức. Và điều khó chịu nhất là thỉnh thoảng giẫm phải mấy hạt cát hoặc sỏi nhỏ và nó cứ dính ở chân, càng chạy tiếp thì càng cắm vào chân càng đau. Nhịp thở cũng bị ảnh hưởng rất nhiều do phải chuyển tập trung sang quan sát đoạn đường trước mặt, nhiều khi phải bước rón rén, và nhiều khi phải dừng lại “quét" lòng bàn chân cho sạch. Thật sự chạy kiểu này bắt đầu thấy ức chế. Lẽ nào phải thuê người quét sạch và hút bụi trước đoạn đường chạy 🤣.

KM4

Bắt đầu quay đầu để chạy về. Lúc này cảm giác bàn chân đã thấy đơ đơ ra. Đi qua những chỗ dính cát sỏi lúc trước đã không còn cảm giác nhiều nữa. Chỉ cố gắng giữ nhịp, chạy chậm lại. Thỉnh thoảng tăng tốc đột ngột để nhớ lại cảm giác hồi bé cầm dép trên tay chơi trò đuổi bắt 😁 Dù sao quan trọng nhất là phải thấy vui :-j

KM5+6

Bắt đầu cảm thấy bàn chân bị cọ xát và phồng rộp ở một số điểm. Biết vậy rồi nhưng cố tránh tiếp xúc mấy chỗ ấy ra để về được đến nhà 😭.

Kết thúc buổi tập khi hai bàn chân đã tê dại. Mau chóng về nhà để bắt đầu bài viết này không quên mất.

Sau khi chạy

Chạy xong bàn chân xước xát nát bét. Vùng khoanh đỏ là lý do khiến mình gặp khó khăn khi bước chân ở KM5+6, ngoài ra thì hơi ê ẩm khu vực rìa quanh bàn chân cả hai bên. Mấy chỗ phồng rộp màu trắng là do đi giày, từ lâu rồi không tính.

Vậy là có thể sau một thời gian tập luyện chắc bàn chân sẽ chai đều và “đạp lên tất cả" mà không hề hấn gì. Cổ chân chắc cũng sẽ vững hơn. Theo mình biết thì có rất nhiều runner buộc phải nhờ đến các bài tập chạy barefoot để chỉnh lại form chạy hiệu quả. Sau này trở lại với đôi giày quen thuộc sẽ đạt được thành tích tốt hơn. Và quan trọng nhất là, có sức khoẻ tốt hơn!

Những điều mình thấy đáng chú ý

  • Khi chạy cần tránh những vũng nước hoặc vùng đất ẩm vì khi ấy lòng bàn chân sẽ mềm ra (như sau khi tắm ấy), dễ dính cát sỏi hoặc dễ bị cắt cứa hơn
  • Một khi dính cát sỏi thì chịu khó chậm lại “quét" lòng bàn chân càng sớm càng tốt vì càng để lâu càng thấy nhói. Chân dính cát sỏi mà chạy trên một bề mặt phẳng hơn thì càng đau hơn
  • Khi chạy trên phố mà thấy khu vực cửa nhà nào lát gạch men thì phải lao ngay đến mà chạy trên ấy vì cảm giác mát lạnh rất thích.
  • Chạy xong về bàn chân bẩn và xước như mặt giặc -_-

Chúc các bạn tập luyện tốt và chạy được về đến nhà.

--

--

Hieu Pham

I'm a Frontend Engineer in Singapore. I might care about user experience more than your UX designer · https://hieugoesto.com