Ký ức trong tôi — Một lần đắm đò !

Hải Saker
CG Writing
Published in
3 min readOct 14, 2019

Trăm năm đành lỗi hẹn hò
Cây đa bến cũ con đò khác đưa
Con đò sớm thác năm xưa
Cây đa bến cũ còn lưa đến giờ.

Chắc hẳn hình ảnh cây đa, bến nước, con đò luôn hằn sâu trong tâm trí mỗi chúng ta, qua những lời ca dao mẹ hát ru hay những bài thơ đầy thi vị dí dỏm:

Con đò dịch đít sang ngang

Bên kia có một cái làng thò ra.

Hoặc chỉ đơn giản vì nó gắn liền với cuộc sống mưu sinh hàng ngày của những người sống vùng sông nước. Với tôi hình ảnh đó càng đỗi thân thuộc, nó gắn liền với những năm học phổ thông,.

Nhân một chuyến thăm quê, tôi thăm lại con đường xưa lên lớp, cây đa bến nước còn đó, con đò thì không(sau này người ta cấm đò vì lý do an toàn). Ngồi dưới gốc đa nhìn sóng vỗ hai bờ, tôi bồi hồi nhớ lại những ngày còn đi học. Nhớ những buổi lỡ chuyến đò muộn cả giờ học hay những sáng mùa đông sương mù giăng kín hai bờ sông, đò ra giữa chẳng biết đâu là đường loay hoay giữa dòng hay đơn giản những lần vì tranh lên đò mà bị chửi tới tâp mà vẫn cười ha ha.

Ôi cái tuổi đẹp nhất và có nhiều ký ức khó phai nhất đời người ấy! thậm chí làm đắm cả đò, một lũ ướt cả áo quần mà vẫn tươi rói," Ôi cuộc đời đi học qua sông đã được đắm một lần".Cho đến hôm nay tôi vẫn nhớ như in ngày đó.

Muốn sang sông phải lụy đò

Chưa qua đã sợ có ngày chết oan

Vâng qua sông thì phải lụy đò, ngày ấy người lái đò đưa chúng tôi đi học là bà Đạt, bà đã sống hơn 30 năm trên sông nước, đưa bao chuyến đò an toàn, bao thế hệ học sinh như chúng tôi qua sông đi học. Năm tôi học phổ thông trung học thì bà đã ngót nghét 60 rồi, tay lái bà vẫn chắc chắn, vẫn miệt mài đưa chúng tôi qua sông lên lớp. Tôi nhớ hôm đó là buổi học cuối cùng của năm lớp 11, chúng tôi có vẻ đi trễ hơn mọi ngày nên lên đò ai cũng vội vàng cả, tranh nhau lên cho kịp giờ vào lớp, chúng tôi tranh lên đến mức con đò chòng chành rồi trôi dần ra bến và chả ai biết vì sao con đò chao nghiêng và ối giời ơi Đò Đắm! trong những lời kêu đầy lo lắng của bà lái đò: " đò đắm đò đắm, chúng mày nhảy ra xa nhanh nhanh.." trong khi tụi tôi vẫn cười đùa vô tư và nhảy dần xuống nước.

Chúng tôi toàn những người con đứa con vùng sông nước nên cũng không bỡ ngỡ gì khi xuống sông, xuống sông rồi chúng tôi mặc cho nước cuốn đi những trang sách trang giấy như cọ rửa đi những ngày học hành vất vả.

Sau đó chúng tôi tìm đồ dùng bị rơi, trục vớt đò vào bến trong những tiếng mắng té tát của bà lái đò. Rồi về nhà bị bố mẹ "giáo dục" mấy ngày liền nhưng trong chúng tôi vẫn tràn đầy hạnh phúc. cuối cùng thì : "Cuộc đời đi học, đã được đắm đò một lần", thật là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò.

Ngồi một lúc, tôi hỏi thăm người dân chỗ ở của bà Đạt lái đò năm xưa và đứng dậy đi thăm bà.

Ôi, một thời kỷ niệm, nhớ mãi khôn nguôi!

--

--