Những người đưa đò…
Mặt trời dần về tây, ẩn khuất sau những áng mây trôi hững hờ. Những con đò vẫn đang vội vã trôi trên sông, đưa những đợt khách cập bờ. Cuộc sống hối hả, quá bận rộn nhiều khi làm tôi không còn để ý đến thời gian, thoáng cái 20/11 — ngày tri ân nhà Giáo Việt Nam. Tôi nhớ tới những người thầy đã từng dạy dỗ, dìu dắt tôi, lặng ngồi bên sông, ngắm nhìn những người đưa đò, tôi thấy đâu đó như hình ảnh những người thầy, người cô. Những người đã, và đang vẫn miệt mài đưa những người học trò cập bến tri thức, cập bến tương lai, mở ra những chân trời tri thức, xây đắp những ước mơ.
Một người cả đời đi qua biết bao dòng sông tri thức, và một người đưa đò đã không thể nhớ mình đã đưa bao người qua sông của mình. Khách qua sông có mấy người nhớ được mình đã được ai đưa qua sông. Những người thầy vẫn cứ vững tay chèo, hết lòng vì khách qua sông.
“Một dòng đời- một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ.
Muốn qua sông phải có đò,
Đường đời muốn bước phải nhờ người đưa.”
Người thầy là người lái đò, người học là khách qua sông, khách qua sông rồi, con đò vẫn miệt mài giữa hai bờ đưa đón người qua.
“Chuyện một con đò dãi nắng dầm mưa
Lặng lẽ chở bao dòng người xuôi ngược,
Khách sang sông, tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò.”
Năm tháng cứ thế trôi, người lái đò, vẫn thầm lái những chuyến đò tri thức cập bến, bỏ qua nỗi nhọc nhằn mà lặng nhìn “những khách” hướng về tương lai.
Ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến nơi con đập sẽ tự mình rẽ sang một hướng khác. Nhưng việc dạy người làm sao rẽ được, gắn bó đời bằng một lối đi chung. Cao cả thay tấm lòng nhà giáo, lặn lội chở người qua bão táp phong ba cập bờ hạnh phúc. Đến nơi rồi một nụ cười đọng mãi. lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau.Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngượcKhách sang sông tiếp hành trình phía trước Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?
Sự hi sinh của mỗi thầy cô giáo là qui luật muôn đời. Làm nhà giáo phải quên mình đi để nghĩ nhiều đến người khác. Là làm bãi cát dài nâng mình cho những con sóng, con sóng sau đùa đi con sóng trước xóa sạch dấu vết cưu mang, nhưng bãi cát vẫn nằm đó nhớ hoài những con sóng đã đi qua. Thầy cô giáo là người chèo đò, đưa khách sang sông, con đò về bến cũ. Người khách xưa biết bao giờ trở lại, có nhớ con đò và lần qua bến ấy — sang sông!
“Như những người lái đò thầm lặng,
Như dòng sông chở nặng phù xa
Như bài hát không lời để suốt đời bên trang giáo án
Như cánh buồn trở đầy khát vọng
Như cuộc đời thầy đơn sơ bên bục giảng
Thầy lặng thầm nhìn học sinh thân yêu
Thầy lặng thầm bên trang giáo án cuộc đời.
Xin được là gió, xin được là mưa ru mát những trưa hè
Xin được là mây, là hoa thơm ngát
Bạc tóc thời gian vì đàn em thân yêu
Thắp lên trong tôi trái tim người chiến sĩ.
Xin hòa lời hát, xin hòa lời ca hát mãi về người thầy
Thầy là quê hương, thầy đẹp trong câu hát
Bạc tóc thời gian vì đàn em thân yêu
Hát mãi khúc ca tự hào về người thầy.”
Vâng, xin được hòa lời ca ‘hát mãi khúc ca tự hào về người thầy’. Nhân dịp 20/11 kính chúc tất các các thầy cô, những người công tác trong lĩnh vực trồng người, những lời cảm ơn sâu sắc nhất, chúc tất các thầy cô sức khỏe dồi dào, đưa được càng nhiều thế hệ qua dòng sông tri thức.