Tôi lại đoán nhầm.

Kiều Anh Vũ
CG Writing
Published in
2 min readOct 12, 2019
Photo by Krister on Unsplash

Tôi xuống nhà chị tôi chơi, hôm nay sinh nhật chị. Nhà chị hôm nay đông khách và trẻ con. Chị và các chị dâu đang loay hoay dưới bếp. Tôi đặt cái bánh sinh nhật xuống và đi tìm cháu tôi. Chị tôi bảo “Nó đang ở trong phòng ý”. Nhưng khi tôi quay ra thì nó lẻn ra cửa sổ sau tay cầm theo cái điện thoại của mẹ nó và cái gối cổ.

Tôi đoán là cu cậu sợ ai đó sẽ mắng vì dám chơi điện thoại.

Phòng đấy là cái buồng nhỏ trong cấu trúc nhà truyền thống, cái cửa sổ ngay cạnh giường, người cu cậu thì gầy rộc ra, khoảng cách song cửa thì to nó lách ra dễ dàng. Nó chạy ngay vườn đằng sau ngồi gần gốc mít, ngồi bệt xuống và chơi điện thoại một mình chẳng biết dì nó đến lúc nào.

Trước đây tôi và chị mà có dịp gặp gỡ nhau thế này là mừng lắm, hò hét, chạy nhảy cả buổi. Giờ bọn trẻ chỉ cần một góc yên tĩnh và cái điện thoại thế là đủ. Tôi lại nhìn vào phòng bọn trẻ con cũng vậy.

Tôi đoán lại, chắc là cu cậu sợ đứa nào cướp mất cái điện thoại của nó.

--

--