NGƯỜI D1 — CHƠI THẬT KHÉT, LÀM THẬT NÉT

Nam Hoàng Vũ
Chim cu chăm code
Published in
6 min readMay 30, 2019

Tôi thức dậy khi những tia nắng rực rỡ đã len lỏi qua khe rèm. Ánh nắng làm sáng lên màu sơn trắng của căn phòng. Tôi nhìn sang bên cạnh, những người anh em của tôi vẫn đang há hốc mồm ngủ. Một cảm giác bình yên và dễ chịu như đang ở nhà tràn ngập trong lòng, hôm nay, gia đình D1 chúng tôi đang ở Cửa Lò.

Cửa Lò là một bãi biển nổi tiếng của dải đất miền Trung đầy nắng và gió. Đến với Cửa Lò, bạn có thể thoải mái thả mình trôi lững lờ theo những con sóng lăn tăn, mặt biển gần như không hề có rác nilon. Bạn còn bị say bởi những người con gái nhỏ nhắn, dễ thương, giọng nói ngọt ngào đặc trưng, nước da trắng bất chấp cái nắng gay gắt và gió Lào không ngừng thổi.

Để đến với Cửa Lò, chúng tôi đã xuất phát từ đêm hôm trước. Mặc dù sắp phải đối mặt với hành trình 5 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, nhưng ai cũng mang nét mặt háo hức, vui vẻ, đó là chất của người D1.

22h30 chúng tôi sẽ xuất phát theo kế hoạch, nhưng vẫn có người chưa đến, cái này cũng là chất của người D1 luôn. Để nói về điều này, anh Thái Hòa, người anh gương mẫu của chúng tôi đã phát biểu tại ĐÂY

Xe chúng tôi đi bon bon trên tuyến đường huyết mạch của đất nước — Quốc lộ 1. Dọc đường đi, từng dòng xe xuôi ngược không hề ngơi nghỉ, những chuyến hàng vào Nam — ra Bắc vẫn đang đều đặn ngày qua ngày, mừng cho đất nước ta có cơ hội lớn để đi lên, tôi thầm nghĩ, với tính năng động, hòa đồng, dám xông pha, những con người của D1 rất có thể có được thành công lớn trong tương lai. Tôi ngồi ở đầu xe, ngoảnh lại nhìn những thành viên trong gia đình nhỏ của tôi đang ngủ say, tôi tự hỏi, không biết họ đang mơ những giấc mơ gì? Chắc chắn một điều, có giấc mơ về biển xanh, cát trắng, nắng vàng, và một người em gái xứ Nghệ xinh xắn.

“Em thương em có về xứ Nghệ với anh không?

Em thương theo anh về xứ Nghệ cùng anh.”

Xe dừng bánh, đưa mọi người dừng chân ở đất Cửa Lò — Nghệ An, chúng tôi rủ nhau ra bãi biển đón bình minh. Tôi đã đến Cửa Lò nhiều lần, cũng đã nhiều lần ngắm bình minh lên, nhưng lần này rất khác. Vẫn những chú dã tràng bé con đó, vẫn những con sóng nhẹ nhàng đó, vẫn ông mặt trời tỏa ánh nắng dịu dàng như đang cười đó, chỉ là lần này tôi được đi cùng nhiều người thân hơn. Không có gì tuyệt vời bằng được sống trong tình cảm chân thành của những người vừa là đồng nghiệp, vừa đối xử với nhau như người thân trong nhà. Tôi tận hưởng những khoảnh khắc đó thật chậm, khắc ghi thật sâu. Đứng giữa cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ, nghĩ đến việc sắp rời xa những con người ấy, trong lòng tôi rưng rưng khó tả.

Chúng tôi đến với xứ Nghệ trong những ngày nắng nóng đỉnh điểm của tháng 5, cảm tưởng chỉ cần thò phần da thịt nào ngoài nắng là sẽ dậy lên mùi thịt nướng thơm phức. Vậy mà với tinh thần ham vui, chúng tôi vẫn tổ chức được buổi teambuilding thành công dưới cái nắng cháy da, cháy thịt ấy. Tinh thần đồng đội và máu ăn thua vẫn hiện rõ trên những gương mặt lấm tấm mồ hôi, nhất là khi chơi bóng sọt và có bạn nữ cùng tham gia tranh bóng, các bạn nam máu lửa hơn hẳn, lắm lúc không thể hiểu là các bạn đang vồ vập vào quả bóng nào trên sân nữa. Anh chị em D1 lưng áo ướt đầm, thi thoảng đưa tay lên quệt mồ hôi, miệng cười thật tươi, vâng, đó là người D1.

Đến với xứ biển, không thể không nhắc tới buổi tối cùng nhau nâng những cốc bia mát lạnh, thưởng thức những hải sản tươi ngon nhất. Sau đó, cùng nhau cởi giày dép, đặt đôi chân trần lên dải cát, đi dạo dọc bãi biển. Để mũi ta hít hà những luồng gió mang đầy vitamin sea, đôi tai của chúng ta lắng nghe những tiếng sóng nhịp nhàng, xoa dịu đi những vất vả, khó khăn của nhịp sống hối hả, mang đến trong tâm hồn mỗi người sự thanh thản, rồi cùng thở ra một hơi thật dài, đẩy hết những tâm sự nặng trĩu ra khỏi thân xác này. Tiện gặp một quán nước ven bờ biển, cùng nhau chúng ta lên ngồi nhâm nhi những trái dừa xiêm ngọt lịm, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện làm chúng ta vui, những cảm xúc tuyệt vời nhất trong ngày sẽ theo ta đến tận lúc chìm vào giấc ngủ cuối ngày, chắc hẳn trên khóe môi vẫn còn nở một nụ cười.

Hôm sau, chúng tôi đi thăm quê Bác. Nắng đã trải vàng trên mặt đường, và những chùm hoa phượng đỏ rực đang tô kín hai bên, nắng thì nắng nhưng phải thế chứ, không có nắng gắt, không có nóng thì gọi gì là đi Nghệ An nữa. Đường vào nhà Bác vẫn vậy, vẫn hàng dâm bụt, vẫn mái nhà tranh đó, điều giữ cho nơi này luôn quyến rũ và thú vị lại là sự hấp dẫn của chị hướng dẫn viên tên Thu. Chị có giọng nói đậm chất xứ Nghệ, nhẹ nhàng, truyền cảm làm vạn người mê. Cả đoàn đều im thin thít khi nghe chị giới thiệu về khu di tích. Đến cả người khéo miệng nhất như bà chị già của D1 cũng phải chẹp miệng, lắc đầu:”Người đâu mà giọng hay thế, mọi người há hốc mồm ra nghe”. Nhưng rất tiếc, chị xinh đẹp, hấp dẫn, nhưng chị không có được ai trong các anh em D1.

Sau khi dùng bữa trưa tại quê bác, gia đình D1 chúng tôi lên xe để về Hà Nội, chuẩn bị cho ngày làm việc đầu tuần mới. Trải qua một hành trình dài, trên gương mặt ai cũng có chút thấm mệt, nhưng suốt những ngày sau đó chúng tôi vẫn lâng lâng vui, vẫn chia sẻ những hình ảnh thú vị trong đợt du lịch. Có thể nói, không chỉ riêng tôi, mà ai trong gia đình D1 cũng đều đã ghi lại trong lòng mình những kỉ niệm đáng nhớ, để quãng thời gian tại D1 không chỉ là những giờ fix bug, OT cật lực, mà còn là những tình cảm thân thiết, những kí ức vui vẻ. Người D1 — Chơi thật khét — Làm thật nét.

- Nguyễn Tuấn Minh -

--

--