Những ngày làm co-host… rất vui

Quản gia…

Từ bé đến giờ định nghĩa quản gia trong đầu mình nó sang lắm, phải những nhà giàu giàu to to như biệt thự mới có quản gia (phim Mỹ phim miều), những phú ông phú bà bận bịu không có thời gian chăm tiểu thư công tử nhà mình mới có quản gia (giống như nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản ngày xưa hay đọc), xong quản gia phải có sức mạnh gì to lớn lắm, một tay quản lý hết cả căn nhà cơ mà 😮 Vậy mà giờ đây mình lại đang làm công việc quản gia đó đây, nhưng mà là quản-gia-công-nghệ, nghe thú vị đúng không? Mình cùng tìm hiểu nhé!

Cũng là quản gia cho những đại gia bất động sản bận bịu tối ngày không đủ thời gian chăm sóc cho ngôi nhà của họ, nhưng không phục vụ các quý cô quý cậu mà lại là các vị khách thập phương tứ xứ. Nếu /host/ (dt.) là chủ nhà, thì mình đóng vai trò quản gia, được gọi với cái tên rất “kêu” /co-host/. Và từ đó thì cũng nảy sinh biết bao chuyện dở khóc dở cười của nghề dịch vụ. Trái Đất có 7 tỷ người, tương đương với 7 tỷ tính cách khác nhau, nhưng hôm nay mình sẽ chỉ ra 3 trên 7 tỷ tính cách đó mà mình đã tự trải nghiệm trong quá trình làm Cô-hốt nhé hihi. (Mình là nhân vật chính trong vai chăm sóc khách hàng trực tiếp nói chuyện với khách hàng nè. Và những vị khách sắp được đề cập tới đây sẽ có nickname khác do mình tạm đặt để bảo mật thông tin khách hàng nhé, now let’s head right in!)

Câu chuyện đầu tiên:

Mình mon men vào nghề khi dịch Covid đợt 1 vừa tới, tầm giữa tháng 2 đó, nên lượng khách nước ngoài dần cancel booking (huỷ phòng). Mới vào nghề mà nhìn cảnh bị khách cancel thấy hụt hẫng dã man.

Một ngày đẹp trời, có một booking khách người nước ngoài tên Boo, nhìn qua ảnh đại diện trên Airbnb thì mình thấy bác cũng tuổi cao rồi. Lúc bác Boo đặt phòng homestay bên mình có nói lý do “đi du lịch với vợ”, nom hưởng thụ lắm cơ. Nhưng trớ trêu thay, dịch tới cản không kịp, bác Boo đành phải hủy chuyến đi hủy luôn cả homestay bên mình trong tiếc nuối. Mình cũng đành thông cảm chứ biết sao giờ.

Nhưng câu chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều nếu bác Boo đã có kinh nghiệm hủy phòng trên Airbnb. Bác Boo chỉ quen đặt phòng và đi chơi thôi, bác chưa từng hủy phòng trong quá khứ bao giờ. Cũng may là bác nhắn mình thông tin sớm, mình cũng tận tình hướng dẫn bác hủy từng bước, đảm bảo bác sẽ không mất chút tiền nào. Mình nhớ mình phải dành ra tận nửa ngày để hỗ trợ bác Boo. Sau khi bác Boo huỷ phòng thành công, bác cảm ơn mình ríu rít. Bác còn nhắn mình khi nào tình hình dịch bệnh đã được kiểm soát chặt chẽ, bác sẽ quay trở lại Việt Nam và liên hệ lại mình để đặt phòng. Tính mình thì cứ ai nice (tử tế) với mình là mình nice lại x3000 luôn. Mình cũng kết bạn với bác Boo trên mạng xã hội và thường xuyên hỏi thăm bác.

Mình yêu bác Boo rất nhiều ❤

Lần đầu tiên gặp trường hợp khách hủy phòng mà mình không buồn đấy mọi người 😂 Mình cũng chỉ làm theo hướng dẫn của chị tiền bối thôi, mà được khen “good use of English” mình sướng mấy đêm không ngủ.

Câu chuyện thứ hai:

Đợt Covid đầu tiên nước nhà kiểm soát dịch tốt quá, mọi người lại bắt đầu xê-dịch giống “Nguyễn Tuân như chưa có cuộc chia ly nào”. Annette cũng vậy, quyết định từ Hà Nội vào tận xứ Huế thân thương cho bõ công, và có book căn hộ của mình qua Airbnb. Annette là người thân thiện, thích đi du lịch với hội bạn thân, và là vị khách đáng yêu nhất mình từng gặp. Mặc dù Annette là người Pháp, nhưng bạn ấy luôn nhắn tin với mình bằng Tiếng Anh đúng chính tả, đúng ngữ pháp, thân thiện nhưng không sỗ sàng mà rất lịch sự, từng câu từng chữ đều toát ra một nét thanh lịch, dịu dàng; đặc biệt bạn ấy phản hồi tin nhắn nhanh hơn mình nhắn tin với hội bạn thân nữa ☺ Nên dù bạn ấy có check in sớm hơn thời gian quy định của căn hộ bên mình, mình cũng không ngại ngần hỗ trợ mà còn không thu thêm phí check in sớm. Người ta không thể tính phí cho sự đáng yêu được!!! Và mình sẵn sàng giảm giá mạnh cho lần trải nghiệm tới của Annie tại các căn hộ homestay khác trải dọc Việt Nam bên mình :x

Mình cũng yêu Annette 3000 ❤

Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng màu hồng như vậy các bạn à. Có những người như Annette thì cũng có những người như Vanessa để xã hội luôn công bằng. Ngoài Airbnb thì dạo gần đây mình cũng mở rộng địa bàn hoạt động tới Facebook. Tính chất khách hàng ở Facebook khác hoàn toàn với khách ở Airbnb.

Và đây là câu chuyện thứ ba:

I’m just feeling sad ;-;

Ở đâu cũng có người this người that nhưng Facebook thì that > this rồi =))

Vanessa là phần tử thuộc tập hợp “that”. Một đêm bình yên mùa hè, mình lướt Facebook trong sự vui vẻ, phấn chấn sau một ngày làm việc dài. Bùm! Vanessa xuất hiện và để lại bình luận không thể nào lịch sự hơn với vai trò người-mua: “giá?”. Các bạn sales, cho mình thấy cánh tay của các bạn, các bạn hiểu mình đang nói gì đúng không nào 🙂Sự vui vẻ dần bay màu trong mình. Nhưng với cái tâm của người làm dịch vụ, mình lờ đi cơn khó chịu đang vo ve lại gần mình, mình vẫn thể hiện sự lịch sự tột cùng của mình và ân cần tư vấn cho Vanessa. Những tưởng Vanessa sẽ cảm thấy trìu mến hơn, nhưng không 🙂 Có lẽ nhịp đập trái tim của Vanessa đánh rơi mất nhịp thái độ rồi. Vanessa rời đi không một lời từ biệt và cảm ơn vì sự hỗ trợ của mình. Mình có cảm thấy hụt hẫng không? Có chứ, nhưng mình cũng quen dần rồi, làm nghề dịch vụ là vậy mà các bạn. Có “hating” nhưng cũng có “wholesome moments” (những khoảnh khắc ấm lòng, thiện cảm đến từ khách hàng) :”> Nhưng chính những “wholesome moments” dù ít, dù ngắn ngủi nhưng lại chính là động lực níu chân lại mình với nghề. Nghề chọn mình rồi thì mình theo thôi hì hì :P Cảm ơn Cohost Club đã khai sáng cho mình trải nghiệm mới-mà-không-hề-mới này ❤

Viết bởi: Thu Hà Hanie

--

--