Châu Âu kí sự 2019 (Phần 1): Ý và Hy Lạp
Lan man về 6 nước châu Âu
Mình có dịp đi chơi Châu Âu vào tháng 8 vừa rồi. Đây là lần đầu tiên đi du lịch mà phải xin VISA, lần đầu tiên đến với nơi mà từ lâu trong tâm tưởng mình vẫn nghĩ là một ngày nào đó mình sẽ đặt chân đến và hít thở không khí ở đấy. Cũng phải nói rằng có lẽ Châu Âu trong tâm tưởng của mình hơn chục năm trước, theo những lời kể và những bài viết từ ngày ấy, và Châu Âu của ngày hôm nay có nhiều sự thay đổi mà đến nơi mới vỡ lẽ, hoặc choáng ngợp.
Chuyến này mình đi tất cả 6 nước (7 thành phố):
- Ý: Rome, Naples (Napoli)
- Hy Lạp: Santorini
- Đức: Munich
- Áo: Salzburg
- Hungary: Budapest
- Thuỵ Điển: Stockholm
… trong vỏn vẹn có 14 ngày, hơi vội vàng và mệt một chút, nhưng bù lại có được nhiều cung bậc cảm nhận khác nhau về những nơi đi qua, và tự đưa ra danh sách những nơi sau này muốn quay lại. Bài này mình chỉ viết lại những cảm nhận đáng nhớ nhất của mỗi ngày trong chuyến đi. Bài chi tiết về mỗi nước thì hẹn một dịp khác.
Ngày 1: Rome, Italy
Bọn mình bay hãng hàng không quốc gia Turkish Airlines và đã có trải nghiệm khá tốt đẹp. Lần đầu tiên mình bay dài trên 10 tiếng, biết thế nào là ngủ trên máy bay mấy giấc mà vẫn chưa đến nơi, ăn 3 bữa, được phát gói kit có đủ cả kem dưỡng môi, bịt tai, bịt mắt, dép đi trên sàn. Chỉ có điều ngồi gần quá nhiều gia đình có trẻ nhỏ, đứa lớn lớn thì chạy nhảy xung quanh, đứa bé thì kêu khóc suốt. Chuyến bay transit ở sân bay Istanbul, mới và rất đẹp.
Hạ cánh ở sân bay Leonardo da Vinci–Fiumicino ở Rome, Italy. Trên đường từ sân bay về khách sạn mình nhận thấy có mấy kiểu cây cối khá đặc trưng ở đây, có thể là đặc trưng cho cả vùng Nam Âu, cũng chả rõ nữa.
Bắt đầu xuất hiện các công trình kiến trúc trên đường phố giống với những gì mình vẫn thấy trên các bộ phim.
Bọn mình quyết định mua thẻ Roma Pass từ trước khi đến Ý nên đi tìm chỗ nhận thẻ luôn ở bến xe trung tâm. Thẻ này cho phép di chuyển bằng tất cả các phương tiện công cộng ở Rome, đặc quyền không cần xếp hàng (skip-the-line) ở một số điểm tham quan quen thuộc, và miễn phí vé vào một số điểm. Đọc thêm: Is a Roma Pass worth it?
Rome khá… lem nhem. Nhiều góc phố đầy rác và những bức tường bong vôi vữa cảm giác hơi thất vọng. Nhưng về tổng thể thì cũng vẫn là sạch.
Đi bộ trên đường phố Rome có lẽ là cách tốt nhất để cảm nhận được không khí nơi đây. Người người đi bộ trên đường, dắt cún, rất nhiều người đeo kính râm, rất dễ bắt gặp hình ảnh một anh mặc suits đeo kính râm lướt Vespa qua những ngã tư, với phông nền phía sau là những toà nhà cổ kính. Như trên những video quảng cáo đặc sệt chất Ý.
Bọn mình thuê được một căn nhà AirBnB rất xinh nằm trong một khu hơi xa trung tâm một chút. Bù lại xung quanh đây rất yên tĩnh. Dành một ít thời gian đi bộ khám phá các ngõ ngách xung quanh, đi siêu thị, thấy hình như đây mới đúng là nước Ý “bình thường”. Ngoài ra đi siêu thị cũng là chiêu cập nhật giá cả thị trường và mức sống của một nơi mới đến.
Vấn nạn graffiti hoành hành. Có vẻ ở xứ này ai cũng muốn trở thành Michelangelo. Nhiều bức trông cũng đẹp và kì công, nhưng cũng có những bức tường hoặc cửa kính bị vẽ nguệch ngoạc như một sự cố ý phá hoại.
Các địa điểm lịch sử nổi tiếng đông nghẹt thở. Dòng người không ngừng kéo đến những nơi này, check in rồi lại di chuyển sang địa điểm kế tiếp. Do dòng khách du lịch ngày càng đông, gần đây chính quyền Rome đã ban hành một số lệnh cấm để lập lại trật tự và vệ sinh cho các địa danh nổi tiếng này. Khó mà có một bức ảnh tử tế trong cái không gian đầy ắp người như thế này. Các công trình kiến trúc mình đã xem trên ảnh lúc làm plan rất nhiều rồi, nhưng đúng là nhìn tận mắt mới thấy được độ chi tiết, tỉ mỉ và độ hoành tráng của nó. Ngày hôm nay bọn mình chỉ còn cuối buổi chiều để làm một vòng tiền trạm cho hoạt động chính vào ngày hôm sau.
Theo bảng giá thì vé sử dụng phương tiện công cộng là một giá như nhau (nhớ không nhầm là 1.5 EURO) cho tất cả các chặng bất kể dài hay ngắn. Tàu điện ngầm và xe bus ở đây hình như không có người soát vé. Bọn mình luôn cầm sẵn vé (thật ra chính là thẻ Roma Pass) để tiện đưa ra nhưng không thấy ai hỏi. Nhưng theo mình tìm hiểu thì đôi khi sẽ có nhân viên kiểm tra bất chợt, và nếu bị phạt thì không vui tí nào (vài trăm EURO).
Có thể bắt gặp các nhóm cảnh sát có vũ trang mặc đồng phục (rất đẹp), cả nam và nữ gần các địa điểm nổi tiếng và đông đúc. Hình ảnh này lúc nào cũng đem lại cảm giác an toàn và yên tâm.
Bọn mình dùng Foursquare khá nhiều và cảm thấy hiệu quả trong việc tìm tên quán ăn uống được nhiều người ưa thích xung quanh. Cách đây phải đến 5–6 năm ở VN Foursquare cũng khá phổ biến. Quán kem Gelato xinh đẹp này cũng nhờ Foursquare mà tìm thấy. Cách bài trí và ánh sáng của quán làm mình liên tưởng đến mấy store hàng hiệu cao cấp. Thế mà giá kem thật ra cũng ở mức tương đương với những quán nhỏ hơn ở quanh đây.
Tất cả các vòi nước mà bạn bắt gặp trên đường phố Rome đều là nước sạch có thể uống được, mát lạnh! Bạn sẽ tiết kiệm được kha khá một khoản mua nước đóng chai, lại giảm được rác thải chai nhựa. Có 2,554 vòi nước như thế này khắp thành phố Rome.
8:09 “tối” mà trời vẫn sáng trưng. Lúc này ở nhà đã là 2 giờ sáng, cơ thể mình đã bắt đầu mệt rã rời và hai mắt cay cay chỉ muốn sập xuống. Không biết là do cảm thấy mệt vì hai chuyến bay liên tiếp, hay là cảm giác “jetlag” trong truyền thuyết nữa. Ngày đầu tiên là vậy đấy. Thế là đã đặt chân đến Châu Âu!
Ngày 2: Rome, Italy
Jetlag thật rồi. Đêm qua mình ngủ từ 9 rưỡi vậy mà lúc 5 giờ sáng tự nhiên mở mắt, tỉnh như sáo.
Bọn mình đi siêu thị và tự chuẩn bị bữa sáng để đi sớm.
Đi ra đường vào lúc 8h sáng bắt tàu đi thăm đấu trường La mã Colosseum nổi tiếng. Mở cửa bước ra đường bỗng cảm nhận được không khí se lạnh cứ như đang ở Hà Nội những ngày đầu đông, tầm 20 độ, thế nhưng không khí ở đây khô lắm, và trời lúc nào cũng xanh trong không có mây. Giơ điện thoại hay máy ảnh lên chụp là auto đẹp.
Thưởng thức ly cà phê espresso chuẩn Ý đầu tiên. Giá hơi cao, vì cà phê kèm cả view đẹp. Theo mình tìm hiểu thì từ espresso nghĩa là “express", nghĩa là nhanh, người xưa mua một ly/shot như thế này và ực một hớp rồi đi luôn chứ không ngồi lại quán nhâm nhi.
Nếu không mua Roma Pass để được vào lối đi đặc biệt dành riêng thì sẽ mất thêm 2–3 tiếng xếp hàng. Và trời thì nắng chang chang. Có tip nhỏ là dù có Roma Pass bạn vẫn phải đăng ký trước thời gian bạn dự định đến thăm đấu trường. Lý do là ban quản lý chỉ cho phép tối đa 3,000 có mặt trong khu di tích trong cùng một thời điểm. Lúc này là 9 giờ sáng.
Ấn tượng đầu tiên về đấu trường La Mã Colosseum: cảm giác y như hồi mình đi thăm khu đền Angkor Wat ở Cambodia. Nói chung là… chả có gì cả. Bạn sẽ đi bộ vòng vòng bên trong khu đấu trường cổ xưa, nhìn và sờ những bức tường đá (mà phần lớn đã được phục chế), nhìn thấy các cô gái Trung Quốc đứng, ngồi tạo dáng chụp ảnh và sau lưng là dòng chữ có nghĩa là “Cấm chụp ảnh và cấm ngồi lên hiện vật”. Tầng 2 là một bảo tàng mini lữu giữ những hiện vật được tìm thấy bên trong đấu trường, và mô hình phục dựng trạng thái nguyên bản của toàn bộ khu đấu trường.
Nối liền với chuyến thăm đấu trường Colosseum, bọn mình đi bộ sang thăm tiếp hai khu mà ai đến đây cũng phải vào cho biết, là Palatine Hill và Roman Forum. Nhận định ban đầu là các vị quan chức ngày xưa của La Mã rất thích tắm, nhà tắm được xây rất to và nhiều trong khuôn viên hai khu di tích này.
Trở về khu phố chính, bọn mình tìm được một nhà hàng bán bánh Panini (kiểu bánh sandwich kẹp thịt và rau) nổi tiếng trong phố trung tâm Rome, nhờ có Foursquare. Ngon, nhưng hơi khô.
Bọn mình đi tiếp bảo tàng quốc gia Roman National Museum. Với mình đây là bảo tàng to nhất mà mình từng thấy (mình ít khi đi bảo tàng). Mình không rõ là bảo tàng này được xây trên nền một khu di tích lịch sử, hay là họ bê nguyên một khu di tích lịch sử về bảo tàng này nữa.
Nhìn thấy một hàng kem trên đường phố, mừng hụt vì lại là một hàng thuộc chuỗi kem của Mỹ (?!)
Giờ là tầm 4-5 giờ chiều, các nghệ sĩ đường phố của Rome bắt đầu kéo đồ nghề ra đường biểu diễn. Đáng chú ý có một anh kéo cello có một chú chó rất xinh cứ sủa và ngân nga theo bản nhạc của anh. Khi thấy có người xem vây quanh thì nó bắt đầu tiến lại gần khán giả và làm trò dễ thương. Dễ thương đến nỗi mình phải dốc tiền lẻ ra thả vào mũ của anh 🥺
Sau khi đi bộ đến ngày thứ hai mình đã nhìn ra sự rập khuôn của kiến trúc đường phố Rome, và hình như mình bắt đầu thấy…nhàm. Mọi ấn tượng trầm trồ tò mò hứng thú ban đầu đã biến mất. Cũng phải thôi, nhân dân ở đây chắc họ còn chả cảm thấy gì ấy chứ.
Bọn mình vẫn còn thời gian đi bộ ra thăm nhà thờ Pantheon, có vài cảnh quay trong bộ phim Angels and Demons mà mình vừa xem trên máy bay hôm qua. Ở ngoài nhìn đẹp và ấn tượng vô cùng. Đúng là chỉ có nhìn tận mắt mới thấy thích thú đến thế.
Tiếp theo bọn mình đi bộ tiếp đến Fountain of the Four Rivers. Quảng trường này rộng rãi thoáng đãng, có không gian cho người đi bộ, nghệ sĩ đường phố biểu diễn, và một dãy dài các nhà hàng. Ngồi xuống làm cốc bia tươi và thư giãn ngắm nhìn những tia nắng cuối ngày.
Bọn mình đã có dự định tham gia cuộc sống về đêm ở Rome nhưng đến giờ này đã không còn chút sức lực nào nữa. Gần 9h và mắt đã muốn ngủ lắm rồi.
Tàu điện ngầm ở Rome khá cũ, bẩn và nhiều chỗ bốc mùi dai-bay.
Ngày 3: ngày cuối ở Rome, Italy
Hôm nay ở căn nhà AirBnB mình mới nhận ra nước từ vòi ở bồn rửa bát cũng mát lạnh (buốt) như nước ở các vòi nước uống công cộng. Và theo chị chủ nhà thì nước vòi ở nhà cũng uống được trực tiếp luôn.
Lần đầu đi phương tiện gọi là Tram, là loại tàu điện chạy trên đường ray trong phố. Hình như trong một số phim tài liệu, ngày xưa ở Hà Nội cũng có kiểu tàu này, hình như được gọi là Tàu điện leng keng.
Hôm nay bọn mình đi tour bảo tàng Vatican có hướng dẫn viên, mua trên Klook. Lúc ở nhà nghe danh cụm Vatican Museums, Sistine Chapel, và St. Peter’s Basilica đã lâu, đi rồi mới thấy như lùa vịt. Trước hôm đi mình đã nghĩ sẽ có nhiều thời gian ngắm nhìn các tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, trong không gian yên tĩnh và rộng rãi. Nhưng mình đã hoàn toàn nhầm. Không gian trong này rộng thật đấy, nhưng vẫn được lấp chật ních bởi đoàn khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới, và số lượng các tác phẩm nghệ thuật (điêu khắc và tranh) quá khủng. Kết quả là bạn chỉ kịp đảo mắt qua mỗi tác phẩm một khoảnh khắc trước khi được lùa sang những khu vực tiếp theo. Cảm nhận của riêng mình là quá xô bồ và ồn ào, đúng kiểu đi cho biết. Một vài ấn tượng còn sót lại là: đá cẩm thạch và vàng được sử dụng rất nhiều quá trình xây dựng và trang trí nơi đây, và Michelangelo là cái tên được nhắc đến nhiều nhất.
Bọn mình tìm đến một nhà hàng phục vụ pizza khá đặc biệt: pizza mini hình vuông với nhiều mùi vị khác nhau. Quán tên là Pizza Zizza. Mình rất thích quán này.
Sau khi ăn pizza, tiện ở gần đấy bọn mình ghé thăm lâu đài Castel Sant’Angelo. Bước vào cửa lâu đài bạn sẽ được giới thiệu dùng wifi miễn phí để tải app tự động bằng giọng nói giới thiệu từng ngõ ngách bên trong lâu đài. Mình không đủ kiên nhẫn để tải được hết các gói nội dung cần thiết nên cuối cùng mình cũng không dùng được app này. Nhìn từ bên ngoài tưởng lâu đài có mỗi cái chỏm vậy thôi mà đi vào bên trong nhiều ngõ ngách và được phân ra nhiều khu trông cứ như một xóm dân cư vậy. Lên đến “sân thượng” sẽ có được view toàn cảnh thành phố, chỉ có điều giữa trưa nắng rất dễ bị cảm nắng.
Ra khỏi lâu đài, đi dọc bờ sông bọn mình tìm thấy một khu giống kiểu hội chợ trông phong cách rất “ngày xưa". Bạn mình tìm được vài đĩa than giá rẻ, và mình thì tranh thủ làm vài trận bi lắc.
Hôm nay là thứ hai và có rất nhiều địa điểm lịch sử hay bảo tàng đóng cửa (Vatican là một ngoại lệ), nên chẳng còn chỗ nào bọn mình thấy đáng đi nữa. Cũng là buổi chiều cuối ở Rome nên thời gian còn lại bọn mình chỉ lang thang ở khu trung tâm, ăn kem, rồi lại lang thang.
Chuyện đến giờ chưa kể đấy là chuyện đi tè. Không còn kiểu đang đi chơi ở khu phố trung tâm dễ dàng chạy ù vào một trung tâm thương mại sang chảnh gần đó để giải quyết miễn phí nữa. Nhớ cầm sẵn trên tay đồng xu 1 EUR (~ 27k vnd), thả vào máy tự động thì cửa vào toilet mới được mở ra. Hoặc là, theo trải nghiệm của bạn mình, tiêu 1 EUR để đi tè ở mấy nhà tè như thế này là sạch nhất sướng nhất. Mình nhìn thấy có ít nhất 2 cái kiosk tè như thế này ở khu trung tâm Rome. Mấy kiosk này còn là nơi giải đáp thông tin du lịch, trưng bày giới thiệu sản phẩm các thứ. Trong cả chuyến đi bọn mình tè tốn kha khá tiền.
Đến hôm nay mình có thể thấy bus ở Rome khá tiện, đủ để đi khắp nơi trong trung tâm thành phố, đặc biệt là với sức mạnh của Roma Pass có thể nhảy lên bất kì chuyến bus nào. Kết hợp với các tuyến tàu điện ngầm và Tram thì giao thông công cộng của Rome đã hoàn thành sứ mệnh của nó.
Đôi giày trắng của mình đã phủ một lớp bụi màu xám sau 3 ngày đi bộ ở Rome. Giờ thì mình không trách sao những bức tường đá lại trông lem nhem nữa.
Và cũng đến lúc ăn mì Ý (pasta) chính hiệu trên quê hương của nó. Và mình thấy thất vọng tràn trề. Mì vừa mặn, vừa cứng, và suất ăn thì quá to khiến mình phải bỏ dở giữa chừng. Thôi thì sẽ quay về với món mì đã được châu Á hoá vậy.
Ngày 4: Naples, vẫn Italy
Rome, 7giờ sáng, lạc lối không tìm thấy bến xe (chính xác là bãi đỗ xe) để bắt bus đi Naples ở đâu. Ông tài xế taxi già chỉ làm đúng phận sự là đưa bọn mình đến cổng bến (taxi ở đây còn thu thêm cả tiền hành lý 🤷♂️), nói được vài từ tiếng Anh. Chạy loanh quanh hỏi nhân viên đứng quầy tạp hoá trong bến xe cũng đành bất lực vì người ta không nói tiếng Anh. Giây phút tìm ra bãi đỗ xe gần đấy cũng là lúc nhìn thấy chiếc bus thò đầu ra bến và đi mất. Rất nhanh chóng bọn mình vượt qua nỗi buồn mất tiền vé 🥺và chuyển qua mua vé tàu sát giờ nhất. Việc trải nghiệm chuyến tàu đầu tiên ở châu Âu diễn ra trước dự kiến. Kéo hành lý chạy vội vàng cho đến khi đặt mông lên tàu mới tạm yên tâm.
Trục trặc nào cũng có thể xảy ra trong cả một cuộc hành trình dài. Chắc chỉ có đi tour chuyên nghiệp thì may ra mọi thứ mới có thể suôn sẻ và nuột nà được. Mình luôn nghĩ là với những chuyến đi tự túc kiểu này thì chính những rắc rối mới tạo nên điểm nhấn để sau này bạn bè ngồi với nhau ôn lại và lại thấy nhớ đến. Quan trọng là phải bình tĩnh và cùng nhau đưa ra giải pháp.
Ngồi tàu thích phết, ghế to, rộng và êm. Bọn mình mua vé khoang ngồi 6 ghế/khoang. Tàu đưa bọn mình xuống phía nam hướng về thành phố Naples (tiếng Ý là Napoli). Rời xa chốn đô thị đông đúc thành Rome, cảnh làng quê miền nam nước Ý dần hiện ra trên ô cửa kính. Tàu này ngồi chưa thích bằng chuyến tàu từ Hungary sang Áo mà mình sẽ kể sau.
Cập nhật giá đi tè ở bến tàu Naples: chỉ còn 0.5 EURO. Nói chung là trên tàu hay xe bus đường dài đều có toilet nên nếu căn giờ tốt thì hoàn toàn có thể tiết kiệm được một khoản này.
Ý là quê hương của Vespa huyền thoại thế nhưng từ Rome cho đến Naples, loại xe mình thấy phổ biến không kém đó là Honda SH, mà một hồi ở VN có câu chuyện đùa là SH ở Ý người ta dùng để giao pizza. Không đùa tí nào!
Naples mình thấy khá là bình thường, qua tìm hiểu thì thành phố này được mệnh danh là điểm đến mới của khách du lịch Ý. Thật ra bọn mình đến đây cũng chỉ vì 2 lý do: một là muốn thưởng thức pizza trên quê hương của chính nó, và hai là vé bay rẻ từ đây qua điểm đến tiếp theo: Santorini, Hy Lạp. Bọn mình không ham hố bất kì một bảo tàng hay di tích lịch sử nào ở đây nữa, ở Rome là quá đủ rồi.
Xếp hàng 45 phút để ăn pizza ở nhà hàng Sorbillo.
Bạn nhân viên ghi lại một danh sách tên những người đang xếp hàng, đứng bên ngoài nhà hàng rồi liên tục check tin nhắn Whatsapp từ bên trong gửi ra thông báo là có khách chuẩn bị đi ra. Bọn mình đã đến sát giờ mở cửa buổi sáng (11 giờ) thế mà vẫn xếp sau rất nhiều người khác.
Pizza giá thấp nhất là 4 EURO (tầm 110k vnd). Cheese chảy rất thơm, có điều viền cái nào cũng cháy và mình thấy có bàn bỏ lại hết toàn bộ viền pizza.
Ăn xong bọn mình tiếp tục đi dạo, tìm chỗ ngủ quanh khu trung tâm của Naples. Ở đây đúng là đem lại cảm giác yên bình và chậm rãi hơn nhiều so với Rome. Thức ăn và cafe rẻ hơn (1–1.5 EURO cho một shot espresso). Hiện tại khu phố trung tâm đang là một đại công trường ngổn ngang đào bới.
Mấy ngày đi bộ miệt mài ở Ý đã vắt kiệt sức của mình. Dấu hiệu nhận biết là trên chuyến bay từ Naples sang Santorini mình đã ngủ nguyên cả chuyến.
Ngày 5: Santorini, Hy Lạp
Máy bay hạ cánh lúc nửa đêm ở Santorini. Bước vào sảnh chính của sân bay đã có thể bắt gặp tông màu trắng-xanh đặc đặc trưng. Sân bay ở đây có vẻ như đang được nâng cấp và sẽ có diện mạo hoàn toàn mới vào năm 2021.
Rất dễ dàng tìm được các điểm chờ xe bus dọc các con đường lớn. Đồng giá 1.8 EURO một lượt.
Chỉ có trọn vẹn 1 ngày ngắn ngủi ở đây thôi nên bọn mình quyết định đi 2 địa điểm có vẻ được biết đến nhiều nhất là làng Thera (ở đây gọi là Fira) và làng Oia ở xa hơn về phía bắc của đảo. Oia được mệnh danh là nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất thế giới.
Màu xanh da trời là màu mà mình thích nhất, cho nên ở đây nhìn đâu cũng thấy thích. Cửa xanh trên nền tường trắng, chữ xanh trên nền trắng, hàng rào xanh trên nền trắng, trời và biển lúc nào cũng xanh trong vắt.
Thật ra Thera cũng chỉ có đến vậy thôi. Đi bộ theo những lối đi nhỏ giữa các căn nhà (mà phần lớn là khách sạn hoặc nhà hàng) để tìm những góc sống ảo, cuối cùng sẽ dẫn đến khu tập trung nhiều hơn những nhà hàng, quán cafe và tiệm tạp hoá cũng như những cửa hàng bán đồ trang sức và phụ kiện sang trọng.
Bọn mình chọn Argo để ăn một bữa trưa đồ hải sản. Buổi trưa quán khá vắng khách, được cái view đẹp và đồ ăn ngon. Đừng quên thử món kebab thịt cừu nướng ở đây.
Thời gian buổi chiều dành trọn vẹn cho làng Oia và ngắm hoàng hôn. Bọn mình cũng ăn tối ở Oia xong mới về khách sạn. Đi xe bus mất 2 chặng, đến bến xe trung tâm ở Thera rồi sau đó bắt tiếp chuyến khác đến Oia. Mất khoảng 45 phút trên xe. 8 giờ tối mới là lúc mặt trời lặn nhưng tầm 6 giờ rất đông khách du lịch đã tập trung ở đây. Người thì nhanh chóng chọn cho mình chỗ ngồi có view hoàn hảo trong một nhà hàng, người thì lang thang đi dọc theo những con phố nhỏ ngắm nhìn những thứ đồ thủ công và phụ kiện xinh xắn. Đồ ở đây hầu như không có thứ nào có dòng chữ Made in China, hi vọng đúng là đồ chính hiệu sản xuất tại địa phương.
Để ngắm hoàng hôn ở Oia không nhất thiết phải vào nhà hàng ngồi chờ. Bọn mình đi theo dòng người và phát hiện ra bãi đỗ xe chính của làng Oia là nơi người ta ngắm hoàng hôn đông nhất. Quá đen cho bọn mình vì hôm nay là một ngày nhiều mây ở phía chân trời. Vì lý do này mình hạ thấp điểm dành cho “hoàng hôn Oia”, so với lần mình được ngắm nhìn từ khu đền Uluwatu, Bali, hay trên đảo Koh Rong Sanloem, Cambodia.
Khi mặt trời vừa khuất sau đám mây là lúc tất cả mọi người có mặt ở bãi đỗ xe vỗ tay rộn rã như vừa được thưởng thức một màn trình diễn nghệ thuật vậy. Không biết văn hoá này bắt đầu từ đâu, nhưng đây là điểm mà mình cho là rất ấn tượng của hoàng hôn Oia.
Cho những người yêu mèo: Santorini có rất nhiều mèo. Bạn mình đã chụp được một tấm ảnh có đến 10 chú mèo trong cùng một khung hình. Không phải tấm này.
Tìm một nhà hàng ăn tối với giá cả phải chăng và đồ ăn ngon ở Oia không khó, chỉ cần đi dọc theo những con hẻm nhỏ xinh xinh và tìm những nhà hàng có cánh cửa cũng nhỏ nhỏ xinh. Đừng quên check giá ở menu trước cửa. Sau hoàng hôn gần như các nhà hàng đã full bàn đặt trước, nên đừng chủ quan. Bọn mình chọn Roka.
Trên đường ra bến xe bus có một hiệu sách gây chú ý bởi cách bài trí bên ngoài lẫn bên trong. Chủ quán đã tạo ra cảm giác thân thiện và chu đáo tối đa khi đặt rất nhiều tờ ghi chú viết tay ở từng thể loại, từng khu vực và thậm chí trên từng cuốn sách. Đây là hiệu sách Atlantis Books.
Khi kể lại với bạn bè là mình đã đi qua Santorini thì hầu hết đều bảo là “phí quá". Là vì Santorini là nơi người ta đi trăng mật, đi chụp ảnh cưới, đi kỉ niệm này nọ. Thôi thì lần khác quay lại chứ biết làm sao 🤷♂️
Cuộc hành trình còn tiếp tục vào sáng hôm sau, bọn mình sẽ bay từ Santorini về Verona, Ý, rồi đi tàu đến Munich, Đức. Đoàn tàu đi vắt qua một phần của nước Áo, nhìn qua cửa kính toa tàu mà thấy ngỡ ngàng 😍.
Đọc tiếp phần 2