Bí quyết đơn giản và dễ dàng nhất để luôn luôn tự tin trong giao tiếp dù trước mặt bạn là một giáo sư có 3 bằng đại học hay một hot girl có 10.000 người theo dõi.

Nguyễn Hoàng Huynh
Nguyễn Hoàng Huynh
8 min readJun 6, 2020
Bí quyết để có thể giao tiếp tự tin

Hồi còn bé tôi rất tự ti, tôi là một đứa trẻ xấu xí nhất nhà, vì trong số mấy anh chị em thì tôi là đứa “đen” nhất.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chỉ đơn thuần là có làn da đen.

Nó nghiêm trọng hơn và gây cho tôi tổn thương khi bố tôi là một người không biết cách thể hiện tình cảm. Thay vì quan tâm, động viên hay hỏi han mỗi khi tôi gặp rắc rối thì bố tôi hay quát nạt, hoặc nói những câu khiến tôi cảm thấy tổn thương sâu sắc như là: “đấy đã bảo rồi mà”, “ăn thua gì”, “đập chết bây giờ”…

Do đó tôi luôn xù lông nhím mỗi khi có ai đó “vô tình” động chạm đến mình.

Tôi chỉ sợ bị sai hoặc mắc lỗi vì sẽ bị bố mẹ chê cười hay cho ăn đòn.

Mẹ tôi cũng là một người hay so sánh và chỉ trích tôi.

Tôi vẫn nhớ rất nhiều lần khi còn bé, mẹ tôi hay nói với tôi những câu như là: “Em H có thế đâu”, “Nhà này chả có ai giống cái gen như mày”, “Mày giống cái gen của nhà nội”, “Đồ mắt to hơn người”, “Mặt quắt tai dơi”….

Tôi cũng đã thử nhiều lần chia sẻ một số vấn đề của mình cho mẹ, hi vọng sẽ tìm được một chỗ dựa tinh thần nhưng điều đáng buồn nhất là tôi đã bị chính mẹ mình “phản bội”.

Rất nhiều lần, tôi đã phát xấu hổ khi dì tôi hay cậu tôi gọi điện cho tôi để hỏi han về một chuyện thầm kín nào đó mà tôi nhớ là chỉ có một mình mẹ tôi biết.

Chính vì lẽ đó nên càng ngày tôi càng hạn chế tâm sự với bố mẹ.

Dần dà tôi trở thành “người thừa” trong chính gia đình mình

Bất kể mọi chuyện lớn nhỏ, không bao giờ tôi là người được bố hay mẹ kể, mà chỉ được “nghe lại” từ một người anh em họ hàng nào đó đã được biết trước đó.

Những điều đó đã để lại trong lòng tôi những vết thương sâu sắc mà đến tận bây giờ khi gõ những dòng này tôi vẫn không sao quên được cảm giác cô độc đấy.

Vết thương lòng đó ảnh hưởng cực kỳ sâu đậm đến tính cách của tôi trong suốt những năm tháng đi học.

Khi đi học cấp 3, rồi học đại học, tôi vô cùng tức tối khi thấy những bạn bè bằng tuổi mình đi vào trung tâm thương mại hay đi xem phim ở CGV.

Tôi cảm thấy đó đều là những đứa hư hỏng nhưng kỳ thực là do tôi không có tiền và cũng không dám bước chân vào đó do sợ người ta sẽ cười.

Tôi đã cô lập mình trong suốt những năm tháng học cấp 3 và đại học, tôi luôn tự cho mình là một đứa kém cỏi, quê mùa, không có gu thời trang, xấu trai, không biết ăn nói….

Ngay cả đến khi đi làm rồi, tôi vẫn là một người rất nhút nhát và thiếu tự tin.

Tôi nhớ là mình đã rất sợ mỗi khi nhìn thấy “sếp”.

Có một lần, tôi cần phải nghỉ vì nhà có việc mà không biết phải nói sao cả.

Chần chừ đắn đo mãi, lấy hết dũng khí mới dám đi vào phòng để gặp thì ông Sếp lại nói: “Anh đang bận để lát nữa gặp nhé”.

Vậy mà tôi lại sợ đến độ không dám vào gặp lần nữa.

Lần đó, tôi đã bị gia đình trách mắng vì không về nhà nhưng tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ nói là không xin nghỉ được.

Kỳ thực là do tôi thiếu tự tin và không đủ can đảm để làm những điều rất bình thường mà bất kỳ ai cũng có quyền làm.

Thế rồi mọi chuyện thay đổi khi tôi quyết định nghỉ việc.

Tôi thật sự muốn thoát khỏi gia đình, đồng nghiệp, bạn bè, họ hàng, những người đã biết tôi và cười chê tôi (có lẽ là do tôi tưởng tượng ra).

Sau 5 năm lăn lộn ở nơi xứ người, thành tựu mà tôi đã gặt hái được lớn nhất là cuối cùng tôi cũng biết được GIÁ TRỊ của mình.

  • Tôi biết được mình là ai?
  • Mình có khả năng gì?
  • Ai cần mình?
  • Và mình cần ai?

Khi biết được tất cả những điều đó thì tôi thấy một cuộc lột xác ngoạn mục trong con người tôi.

Tôi đã thực sự được tự do.

Tự do về TÂM TRÍ.

Bây giờ tôi có thể tự tin khi giao tiếp, kết bạn, nói chuyện, làm quen, đi chơi, uống nước với bất kỳ ai.

Dù cho đó là một vị giáo sư đáng kính dạy ở 3 trường đại học.

Hay là một cô gái trẻ trung xinh đẹp

Hoặc là một đại gia gỗ đi Lexus RX450

Hay chỉ đơn thuần là một anh tài xế xe khách

Hoặc là một bác xe ôm

Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc và tự do đến như vậy.

Tất cả là nhờ vào việc: tôi đã biết được giá trị của mình.

Nhiều bạn đọc đến đây có thể sẽ thắc mắc: nhưng mình chả có giá trị gì cả, làm sao để mình có thể tự tin bây giờ?

Tôi có thể nói với bạn rằng điều đó hoàn toàn là sai lầm.

Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện minh chứng cho điều này:

Jenny là một cô bé nhút nhát và tự ti. Vì cảm thấy bản thân không xinh đẹp nên lúc nào Jenny cũng cúi đầu thật thấp.

Một ngày nọ, trên đường đi học, Jenny đi ngang qua cửa hàng đồ phụ kiện và nhìn trúng một chiếc cặp tóc hình cái nơ rất đẹp. Thấy Jenny cài chiếc cặp lên tóc, chủ cửa hàng liền chạy tới và không ngớt lời khen cô bé thật xinh xắn, đáng yêu.

Nghe thấy những lời khen nức nở ấy, Jenny vốn không tin, nhưng trong lòng cô bé cảm thấy rất vui và vô ý ngẩng đầu lên thật cao. Jenny nhanh chóng trả tiền rồi chạy đến lớp, cô bé quả thực rất nôn nóng muốn cho mọi người thấy được vẻ xinh xắn khác mọi ngày của mình.

Nhưng khi đi ra đến cửa, Jenny vô tình đụng trúng một người. Cô bé vội vàng xin lỗi rồi chạy thẳng một mạch tới lớp học.

Vừa bước vào lớp, Jenny gặp ngay cô giáo ở cửa. Cô giáo vỗ vai Jenny, tỏ vẻ trầm trồ: “Jenny, em ngẩng đầu lên thật xinh đẹp!”

Ngày hôm đó, Jenny nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ mọi người, chính vì vậy, cô bé cho rằng chiếc cặp tóc nơ kia đã giúp bản thân trở nên xinh đẹp.

Jenny vui sướng lấy gương ra soi, để nhìn ngắm lại thứ “vũ khí bí mật” mới của mình. Tuy nhiên, tới lúc này cô bé mới phát hiện ra chiếc cặp tóc tuyệt diệu đã không cánh mà bay.

Kỳ thực, chiếc cặp tóc ấy đã bị rơi khi Jenny va chạm với người lạ ở cửa hàng phụ kiện.

Bất kỳ ai cũng luôn có một giá trị tiềm ẩn, dù cho bạn cao hay thấp, béo hay lùn, trắng hay đen, hãy nhớ rằng con bò dù lông nó có màu đen thì sữa của nó vẫn có màu trắng cơ mà.

Bây giờ thì chắc bạn cũng đã phần nào tin vào giá trị của bản thân rồi đúng không? Nhưng làm sao để có thể tìm được nó và nó có khó khăn để tìm được hay không?

Trước tiên, tôi muốn được chúc mừng bạn.

Bởi vì nếu bạn đọc được những dòng này thì bạn đã không phải mất 25 năm xấu hổ và tự tin đến độ không dám giao tiếp với bất kỳ ai giống như tôi nữa.

Thật ra bí quyết để có thể hiểu được giá trị của bản thân mình rất đơn giản và đã hoàn toàn có sẵn.

Ngày này, chúng ta có một may mắn đó là được sống ở trong một thời đại công nghệ thông tin.

Thông tin nhiều vô kể, bạn có thể dễ dàng lên mạng để tìm hiểu về bất kỳ đề tài nào mà mình thích.

Trước khi tôi biết được giá trị của mình, tôi đã phải mày mò rất nhiều, thử đủ mọi phương pháp, nhưng cuối cùng tôi phát hiện ra có một cách làm đơn giản và độ chính xác tương đối nhất.

Đó là bài test tính cách theo phương pháp DISC.

Bạn có thể dễ dàng lên Google để tìm hiểu về phương pháp này (có một số trang có thể thu phí)

Hoặc đơn thuần là vào trang https://blog.nguyenhoanghuynh.com để tải về công cụ làm test DISC.

Hãy nhớ rằng, ngày nay với sự tiến bộ của công nghệ thì bạn có thể đạt được mọi thứ dễ dàng và đơn giản hơn cha ông rất nhiều. Đừng bao giờ hạn chế tiềm năng của bạn.

Có một điều cuối cùng tôi muốn chia sẻ với các bạn trước khi kết thúc phần này.

Nhiều người trong số đó có cả tôi đã vô cùng vất vả khi khám phá ra giá trị thực của mình, nhưng lại không dám “đấu tranh” để được “sống” với điều đó”.

Tôi cảm thấy vô cùng đau lòng vì điều này.

Điều đó không khác gì việc bạn nhìn thấy người thân của mình gặp nạn mà không thể cứu.

Hay nhìn thấy người yêu mình đi với thằng khác mà uất hận ở trong lòng.

Để minh chứng cho nỗi đau này, tôi nghĩ có lẽ câu chuyện về chàng trai chăn cừu trong truyện “nhà giả kim” sẽ là ví dụ rõ ràng nhất.

Từ một chàng trai suýt chút nữa trở thành linh mục như ước nguyện của cha me, Satiago đã cùng với đàn cừu của mình rong ruổi khắp bốn bể năm châu, vượt sa mạc bão cát để đạt được ước mơ của mình.

Nếu bạn vẫn chưa đọc truyện này, thì đừng chần chừ nữa.

Hãy ra hiệu sách và đặt một cuốn về đọc.

Hoặc đơn giản là lên mạng tìm Ebook và đọc ngay tối nay.

Tôi tin bạn sẽ có rất nhiều câu trích dẫn hay để chép vào điện thoại.

Mỗi khi bạn cảm thấy buồn phiền vì những con người ngoài kia không hiểu bạn, không muốn cho bạn được sống với con người của chính mình, không trân trọng bạn, không chia sẻ với bạn, thì bạn hãy nhớ cho rằng:

“Ai cũng biết người khác nên sống như thế nào, nhưng lại không hiểu mình nên sống ra sao”

Bài viết tiếp theo chúng ta sẽ đến với một bí mật quan trọng, mà tôi tin chắc rất nhiều người muốn biết, đó là: Làm sao để “bắt thóp” được đối phương chỉ trong vòng 30 giây?

--

--

Nguyễn Hoàng Huynh
Nguyễn Hoàng Huynh

Tác giả sách kinh doanh, chuyên gia bán hàng & cố vấn phát triển doanh nghiệp. Đọc thêm bài viết của tôi tại: www.nguyenhoanghuynh.com