ĐXXV 2014, ngày thứ 44
Tối ngày thứ 43 — Sáng ngày thứ 44
Clip: https://youtu.be/C6dTLvFijII
Đường tối, được cái có xe chạy liên tục nên cũng nhìn thấy mà đi. Chạy một đoạn dài, đến cột mốc Tri Tôn — 37 km mới thấy ánh đèn. Đi được khoảng 500m lại tắt. Cứ thế, đèn sáng từng đoạn. Đoạn có đèn thì ngắn, đoạn không có đèn thì dài. Buổi tối, các xe đi ngược chiều toàn để đèn pha cao, nhìn rất chói mắt, nhất là ô tô. Thế nên cứ có ô tô chạy qua là mình tấp vào lề, dừng lại cho lành. Chạy xe đạp trong điều kiện như thế này khó chịu thật.
Tri Tôn — 33 km.
Có tiếng rồ ga. 2 cái xe máy từ đằng sau vượt lên trước rồi dừng lại. 2 thằng ngồi trên xe nói gì với nhau, rồi quay lại nhìn mình.
Mình cũng nhìn lại.
Hai bên nhìn nhau, bất động.
“Bỏ mẹ, bọn này định làm gì?”
“Chẳng lẽ trời tối thế này, lại đi đằng sau mà bọn nó vẫn thấy nhan sắc của mình à?”
Nhìn xung quanh. Đằng sau có xe đang dừng lại. Có người. OK, không sao.
Một xe quay đầu, chạy ngược lại về hướng mình đang đứng, gần chỗ cái xe máy đang dựng sát lề lúc nãy mình nhìn thấy. Mình cũng quay đầu xe, chạy ngược lại, vượt qua nó luôn. Thằng kia dừng lại một lúc, rồi phóng xe lên trên cùng bạn nó. 2 thằng đứng lại một lúc nữa rồi đi tiếp. Mình đứng nhìn 2 cái pha màu đỏ chạy. Khoảng 3 phút.
Tiếp tục đi. Đường bắt đầu xấu hơn.
9h 15'.
Phía trước là một đoạn đường đang làm, không có đèn. Tầm này cũng bắt đầu ít người qua lại. Nhìn mãi mới thấy có cái xe đi qua.
Đ’ được rồi.
Nhìn xung quanh, có một hàng vẫn đang bán. Có người đang ngủ trên võng và hai người đang ngồi nói chuyện.
OK, tối nay có chỗ nghỉ rồi.
- Bác ơi, cho cháu hỏi từ đây đi Tri Tôn còn bao nhiêu km nữa ạ?
- Tri Tôn hả, 28 km nữa.
- Dạ, thế đoạn đường xấu như thế này còn nhiều không ạ?
- Nhiều, đoạn này đang làm cầu mà. Với lại từ đoạn này trở đi vắng lắm, lại không có đèn đâu.
- Cậu ở đâu vào đây, giờ định đi đâu?
Đúng bài rồi :))
- Cháu ở Hà Nội vào đây, đang trên đường đi Tri Tôn bác ạ.
- Mèng ơi, từ Hà Nội zô đây hả. Khỏe dữ.
- Bây giờ không đi được đâu, trơi tối, đường lại vắng, nguy hiểm lắm. Cậu quay lại một đoạn thuê nhà nghỉ mà ngủ, mai đi tiếp.
- Mai cháu phải đi sớm để đến Hà Tiên. Hay là bác cho cháu nghỉ nhờ ở đây tối nay được không ?Khoảng 3h sáng mai cháu đi rồi. Mình chỉ vào cái ghế đá.
- Nhiều muỗi lắm, không ngủ được đâu. Hôm trước có bà bán trái cây đi qua, tối nằm đây ngủ mà nửa đêm phải dậy. Tôi phải vào nhà lấy mền cho mượn đấy.
Nhìn xung quanh. Chỗ này thì mắc màn kiểu gì nhỉ?
- Dạ không sao, cháu quen rồi. Từ ngày vào miền Tây ngày nào cháu cũng ngủ thế này mà. Bác cứ cho cháu nằm nhờ, không sao đâu ạ.
…. - Đấy, nằm được thì nằm.
Một lúc sau, bác cầm một gói soffell với một cái chăn cho mình.
- Cậu cầm cái mền này mà đắp, đêm ở đây nhiều muỗi lắm.
Đêm, mình ngồi mãi mà không ngủ được, dù biết mai phải đi sớm. Còn cách thị trấn Ba Hòn khoảng 86 km nữa. Đi nhanh cũng mất tầm 5h. Nghĩa là mai phải đi từ 3h 30' mới kịp.
Biết thế, nhưng đéo hiểu sao cứ ngồi nghịch cái điện thoại.
12h.
Bác trai dậy nhóm bếp rồi đi ngủ tiếp.
1h.
2h.
Có tiếng bước chân. Một người đàn ông vào hỏi mua hàng. Chợ bắt đầu có người bán.
3h.
Chợ bắt đầu đông người. Mình gọi một bát cháo lòng, định ăn xong rồi đi. Trong lúc chờ, mình tranh thủ chợp mắt tí. Tỉnh dậy đã 3h30 rồi. Lúc đấy, bác chủ quán mới mang cháo cho mình.
4h15.
Bắt đầu xuất phát. Giờ mới nhớ lúc đi chỉ kịp cảm ơn rồi chào bác mà chưa kịp hỏi tên.
Đường vẫn tối, nhưng có trăng. Hôm nay trăng sáng, soi rõ đường luôn. Sáng đến mức một thằng cận nặng như mình cũng nhìn rõ hai hàng cây bên đường và từng cái ổ gà để tránh. Chỉ có mình và cái xe. Ngửi thấy rõ mùi hôi của nước sông, mùi tanh của cá, tiếng kít kít phát ra từ xe và mùi chua của cái áo khoác. Bao lâu rồi chưa giặt cái áo này nhỉ? Hình như từ hôm ở chùa Kỳ Viên, nhờ Hiền giặt hộ. Gần 2 tuần cmnr. Có mỗi cái áo khoác, nắng cũng mặc, mưa cũng mặc, tối trải ra ngủ, thỉnh thoảng còn để gói đồ nữa. Nhiều lúc muốn giặt cũng khó. Hôm nay mình vẫn mặc áo khoác, mặc dù trời không nắng, cũng chẳng mưa.
Một mình chạy xe dưới trăng, tự nhiên thấy mình giống Bruno Mars đang hát “ Talking to the moon”, mặc dù mỗi lần đi hát karaoke, mình chỉ ngồi ăn rồi ngủ, hết giờ đứng dậy đi về.
Đường vắng, thích làm gì thì làm. Cần “giải quyết”? Dựng xe xuống, 15s là xong. Khổ cái mình có nhu cầu “nặng”, lại không mang giấy. Lá cây ở đây lại chỉ bằng ngón tay, bé quá.
6h 05'.
Tri Tôn — 2km.
Cách Ba Hòn khoảng 60 km. Nếu chạy liên tục trong 3h, may ra sẽ đến Ba Hòn lúc 9h. Nhưng đạp 2h rồi, lại không biết bát cháo lòng chạy đâu hết. Thôi, tìm chỗ uống nước đã, tiện thể “giải quyết” luôn.
8h.
Tốc độ hiện tại khoảng 5 km/h. Chân mỏi, bụng đói. Để thế này cũng không đi được. Phải ăn đã.
10h.
Tốc độ trung bình khoảng 7 km/h. Mệt vđ. Tạt vào một gốc cây bên đường, nhìn bản đồ thấy cách Hà Tiên khoảng 65 km. Kiểm tra lịch tàu đi Phú Quốc, chuyến muộn nhất là 1h30. Giờ này chắc không duy trì tốc độ 15–20 km/h trong thời gian dài được.
Chắc chiều nay không đến Phú Quốc được rồi.
Mà kệ đi, không đến được cũng đi tiếp.
11h.
Mua nước mía. Hiện còn cách Hà Tiên khoảng 45 km nữa.
Ngồi uống nước mía đã. Mua rồi, uống xong tính tiếp. Đang ngồi uống, tự nhiên thấy có xe khách đi Hà Tiên chạy qua.
Ngon rồi :))
11h20, lên xe ô tô về Hà Tiên.
12h20, xuống ở bến phà ra Phú Quốc. Hỏi mấy bác xe ôm, 1h 15' tàu chạy.
Nếu có một bác tài tốt bụng cho đi nhờ, có thể sáng nay mình đã đến Ba Hòn kịp giờ phà chạy. Ngồi phà ra Phú Quốc hết có 100.000 tiền vé thôi. Thế nghe hay hơn, kiểu trong mấy phim tình cảm lãng mạn ấy :))
Nhưng chắc mình không hợp với mấy vai chính kiểu đấy. Thôi, cứ làm diễn viên chính trong phim của mình cũng tốt rồi.
Thực ra, cái kết của hôm nay vẫn đẹp. Mình vẫn ra được Phú Quốc, chỉ là không theo kịch bản cho trước thôi.
Đúng hơn, nó chả theo kịch bản nào cả, đến đâu thì diễn đến đấy.
Mà mình lại thích như thế hơn.