Shadow

Ngoc-Anh Mai
Ngoc-Anh Mai
Published in
3 min readNov 8, 2020

Mình đang theo dõi một series về tâm lý học. Có một khái niệm khá hay là The Shadow (Mặt tối).

Nếu Ego (bản ngã) có thể hiều là chủ thức của mỗi người, bao gồm mọi thứ mà ta chủ thức được về bản thân và thế giới xung quanh, những điều có thể học được, có thể hiện ra dc thì Shadow ở phía đối lập.

Để tiếp cận (access) được Shadow, ta phải chấp nhận rằng con người ko hoàn hảo, và ta có thể tồn tại/tiềm ẩn những phẩm chất xấu xa. Tất cả những khía cạnh bên trong bản thân mà chính ta cũng ko mong muốn đều thuộc trong The Shadow.

Nếu như Ego nằm trong cõi Chủ thức (conscious mind) thì Shadow nằm trong cõi Vô thức (unconscious mind).

Theo Carl Jung, mục đích tối thượng của sự sống là tích hợp các nội dung vẫn nằm trong tâm trí vô thức vào trong chủ thức cho đến khi cả Chủ thức và Vô thức đạt đến trạng thái cân bằng, để Ego (bản ngã) trở thành Self (Tự ngã). Nghĩ là Ego phải làm chủ được Shadow. Sự tích hợp này được gọi là sự chạm trán với mặt tối, nôm na là ta phải đối mặt với những gì xấu xa nhất của mình. Đã bao giờ mình nghĩ rằng, có thể mình sẽ trở thành một thằng ăn cướp khi trong tay chẳng còn gì? Hay mình sẽ tác động lên kết quả bầu cử nếu có khả năng/quyền lực trong tay như Zuck? Điều này quả thật là ác mộng.

Tuy nhiên, chỉ khi trực tiếp đối mặt với những khía cạnh vô thức (unconscious) trong tâm trí, hoặc những điều mới lạ ở thế giới bên ngoài thì ta mới có thể thấu hiểu và nhận thức được những thế lực vô thức bên trong và loại bỏ, hoặc kiểm soát để nó ko tác động tiêu cực lên cuộc sống của mình.

— —

Mình ko thích tính gia trưởng. Bố lại là một người (hơi) gia trưởng. Có thể đấy là một trong những lý do mối quan hệ giữa mình và bố ko tốt như với mẹ. Rồi một ngày đẹp trời, mình “vô tình” phát hiện ra mình cũng có chút gia trưởng trong người, dù ít hay nhiều. Perfect!

Còn gì “tuyệt vời” hơn khi biết mình sở hữu cái mà mình vẫn ghét. Một khoảng thời gian dài luôn thấy confused, kiểu ko muốn thừa nhận, mặc dù biết là mình có gia trưởng. Ko chỉ suy nghĩ bên trong, cái confused ấy nó còn phản chiều lên cuộc sống bên ngoài. Liệu mình có “tốt” như những gì mình vẫn nghĩ?

Vô định. Mâu thuẫn. Hoang mang.

Rồi, lại một ngày đẹp trời, mình nghĩ nhiều hơn vào vị trí và hoàn cảnh của bố. Con trưởng trong một gia đình đông anh chị em, giữ vai trò quản lý trong một tập thể/công ty từ khi khá trẻ, thì mình tự hỏi nếu ko có sự gia trưởng kia, mọi việc sẽ thế nào? Một nice guy trong một gia đình ở quê, đông anh chị em, điều kiện ko đầy đủ lắm, đồng thời vẫn là quản lý trong công việc. Seem like it doesn’t make sense.

Có lẽ nên thay đổi câu hỏi thành, nếu có tính gia trưởng thì mình có chấp nhận sự thật này ko? Nếu ko, what’s next? Nếu có, thì có cách nào hạn chế những ảnh hưởng tiêu cực của chuyện này lên cuộc sống của mình?

Sự gia trưởng có thể là một trong những Shadow của mình, và mình phải đối mặt nếu muốn đạt được bản ngã.

— —

Đối mặt với shadow là ác mộng, và ác mộng hơn nữa khi ta phải đối mặt với shadow trong gần như cả cuộc đời. Nhưng chắc mấy vụ này cũng ko đáng sợ hơn việc chạy từ CP1 về 103 cả đêm dưới mưa, hay htrc đứng chờ một cánh chim tự do ở finish line hơn 20 phút =))

--

--