StartUp 101 – 1

Ngoc-Anh Mai
Ngoc-Anh Mai
Published in
3 min readDec 5, 2020

Thỉnh thoảng cafe với đồng nghiệp cũ. Anh em đều vào từ early stage nên cũng trải qua nhiều giai đoạn cùng nhau. Nhiều khi chỉ cần ngồi với nhau là bao nhiêu chuyện tự callback. Từ lúc team chưa đến mười người, ngồi nhờ văn phòng đội khác. Report vẫn làm bằng excel. Sáng đi sales, vừa tư vấn giải pháp cho khách (tư vấn luôn cái mà sản phẩm chưa có) vừa update liên tục với team ở văn phòng. Tối anh em update tools, đêm test, hôm sau lên prod cho khách dùng luôn. H thì ex thành hotgirl – “team” hơn 200 người, văn phòng to đẹp, report real time. Nếu tính ex đi từ không đến một thì chắc anh em cũng đi với nhau được đến 0.5

H thì mỗi người một chỗ. Startup. Big corp. Cũng có vài người ra làm riêng. Có người tiếp tục đi học. Nhưng dù đi đường nào thì mỗi lần gặp nhau vẫn thấy thoải mái. Update tình hình, đôi khi là nhắc lại chuyện ngày trước. Hoặc nói xấu sếp (cũ).

Bọn mình vẫn hay bảo nhau vừa vào đời mà gặp ex luôn thì quá ngon. Startup nhưng có “điều kiện”. Cả về kinh nghiệm thực chiến lẫn $$$. Môi trường open, được tạo điều kiện hết sức. Startup thì tập trung cày thôi. Anh em đều trẻ khoẻ, máu lửa, sẵn sàng support nhau mọi lúc. Gần như không có rào cản nào để mọi người có thể phát huy khả năng. Chỉ cần cố gắng thì sẽ được đền đáp. Kiểu thế.

Nhưng, đôi khi, ở trong một môi trường “hoàn hảo” như thế lâu lại vô tình khiến mình nghĩ những cái trên là đương nhiên. Tức là dễ nghĩ rằng ở đâu cũng sẽ có “điều kiện”, teammate và môi trường open như vậy → vô tình set một standard, cũng như kỳ vọng cao cho những cơ hội mới.

Để rồi lúc “dỗi”, chia tay, ra đời thì nhận ra không phải ở đâu cũng có thể/”khuyến khích” góp ý một cách thẳng thắn, thậm chí gay gắt ngay trong một cuộc họp. Hoặc phải chủ động, tìm cách để “yêu cầu” những nguồn lực mà mình muốn, thay vì mọi thứ được bày sẵn ra, chỉ cần chọn. Và cần kiên nhẫn hơn, vì ko phải cái gì cũng có thể tạo ra ảnh hưởng, kết quả ngay lập tức. Chắc cũng giống chạy bộ. Đúng là mỗi ex như một người thầy, dạy cho ta những bài học đáng nhớ. Mà càng “đau” thì càng nhớ.

Anh em lúc early còn thân nhau, nhưng khi business growth thì anh em cũng (buộc) phải growth. Ai ko theo kịp sẽ bị bỏ lại. Hoặc phải bỏ lại. Business thì không nói chuyện bằng cảm xúc. Ngày trước có ai mà nghỉ thì anh em cũng buồn (chắc sếp cũng buồn, nhưng vẫn phải ra quyết định), rồi lại bị cuốn theo cái tốc độ growth kia. Hoặc thậm chí có ông còn rap dizz nhau ngay trong khi họp. Xong mấy hôm sau lại thấy rủ nhau trà đá (???). H thì gặp nhau đều cười thôi.

Một bài học nữa, là nhiều khi chỉ cố gắng thôi là chưa đủ. Không phải mọi nỗ lực đều được đền đáp. Chắc cũng giống việc cho dù training vài tháng, chuẩn bị kỹ cả về physical lẫn mental, thậm chí rửa bát cả năm nhưng vẫn ko có visa thì cũng chịu thôi 😎

--

--