Strangers

Ngoc-Anh Mai
Ngoc-Anh Mai
Published in
3 min readSep 24, 2020

Repost 25/09/2015

Hôm trước, mình host Nico — một bạn người Đức. Phòng chật, hôm ấy lại có hai bạn từ Tây Nguyên ra chơi, thế là mình với nó sang nhà hàng xóm ngủ. Sáng hôm sau, mình chở nó ra bến xe bus để bắt xe ra sân bay Nội Bài. Chỉ gặp nhau một tối, chưa nói chuyện gì nhiều mà trước khi đi, nó cảm ơn mình, đại ý là tuy tao với mày chỉ mới gặp nhau, nhưng cảm ơn mày đã giúp tao. Nếu mày sang Đức chơi, nhớ đến thăm tao. Chuyện cũng chẳng có gì, nhưng lúc nó nói cảm ơn mình, tự nhiên mình lại cười. Cười, vì mình cũng từng như thế.

Cách đây hơn một năm, lúc đi qua An Giang, mình có xin nghỉ nhờ một đêm ở một quán nước. Chủ quán là một bạn nữ trạc tuổi mình. Buổi tối, bạn ngủ lại quán luôn, vừa để trông quán, vừa tiện mai mở hàng sớm. Lúc đầu nói chuyện, mình cứ nghĩ không nhờ được, vì bạn là con gái, lại ở đây một mình. Nhưng bạn bảo: “Ở đây không có giường đâu, anh ngủ được dưới sàn bên kia hoặc nằm trên võng ngủ được thì nằm”. Trước khi ngủ, bạn còn cho mình mượn lọ soffel, bảo ở đây nhiều muỗi, anh xoa vào cho đỡ bị cắn. Hay lúc đi từ Trà Vinh đến Sóc Trăng, lúc dừng lại mua bánh mỳ, mình có nói chuyện với một anh. Biết mình đi cả ngày rồi, tối cần chỗ ngủ, anh bảo nếu không ngại ngủ trong lán xe thì tối nay vào chỗ anh nghỉ rồi mai đi. Tối hôm đấy hai anh em uống hết 5 xị rượu, say không biết gì. Sáng hôm sau anh còn dẫn mình về quê anh ấy chơi trước khi đi, trèo dừa, ăn nhãn,.. no luôn.

Có những người lạ, ta chỉ gặp một lần. Nhưng cũng có những người lạ ta gặp một lần, rồi gặp lại, rồi từ lạ thành quen và hơn thế. Nhớ lại, lúc về Hà Nội sau chuyến xuyên Việt, xuống tàu lúc 4h sáng. Tối hôm trước, biết mình về Hà Nội tầm này, một anh mình quen trên facebook, có café với nhau vài lần ở ngoài (giờ thì anh là một trong số ít những người bạn của mình) bảo lúc nào về thì gọi cho anh. Thế là dù chẳng biết để làm gì, vừa xuống ga thì mình gọi. Anh bảo ra bắt taxi Group về, đi qua nhà anh, anh gửi tiền taxi cho. Nói thật là lúc đấy, nghe thế mừng lắm, vì trong túi cũng chỉ còn hơn 100k. Hay một anh mình tình cờ gặp ở nhà một người bạn trong TP HCM mà vẫn giữ liên lạc đến bây giờ. Tuy chỉ hơn mình hai tuổi nhưng anh đã làm được rất nhiều việc, và đã có những thành công nhất định. Thỉnh thoảng anh em vẫn gặp nhau trong những lần anh ra Hà Nội. Hôm trước, anh điện bảo cuối năm anh cưới, có tổ chức ngoài Hà Nội và mời mình đến chia vui cùng anh chị.

“You ever look a picture of yourself, and see a stranger in the backgroud? It makes you wonder how many strangers have pictures of you. How many moments of others peoples life have we been in. Were we a part of someone’s life when their dream came true or were we there when their dream died. Did we keep trying to get in? As if we were somehow destined to be there or did the shot take us by surprise. Just think, you could be a big part of someone else’s life, and not even know it.” Lucas Scott.

Yeah, you people could be a big part of my life, and not even know it.

— — — — — — — — — -

Bức ảnh là một trong những món quà mà Nico tặng mình :)

--

--