Viết nhân ngày 20/11

Ngoc-Anh Mai
Ngoc-Anh Mai
Published in
4 min readNov 20, 2019

Hồi đi học mình ko nghịch quá, kiểu “thỉnh thoảng” mới trốn buổi học, nhưng cũng ko sợ làm trái ý thầy cô. Ví dụ môn văn có vụ soạn bài, mình soạn chưa đến một trang trong khi cả lớp toàn hai, ba trang. Cô hỏi sao ko soạn dài như các bạn thì mình bảo ngắn hay dài là tuỳ khả năng cảm nhận mỗi người. Rồi kiểm tra, vài lần ko chép theo mẫu mà viết theo cảm nhận, những bài đấy ko bao h được trên trung bình. Có lần cô phê (hồi đấy làm bài kiểm tra vẫn hay có hai ô điểm và lời cô phê) đại ý là lan man, cảm nhận chưa chính xác. Lần sau lại thế.

Lên đại học, trừ kỳ một năm nhất, thời gian ở trường của mình chủ yếu là những hôm thi, hoặc những hôm nhớ nhầm lịch thi. Vì thế nên ko có ấn tượng nhiều với thầy cô lắm. Những người thầy thực sự của mình ở ngoài giảng đường nhiều hơn. Hôm nay viết lại một trong những bài học đáng nhớ nhất của thời sinh viên vậy.

Hồi sinh viên, chính xác là cuối năm nhất, mình tham gia một tổ chức hoạt động đa lĩnh vực. Từ bán thực phẩm chức năng (thuật ngữ ngành là đa cấp); tổ chức các sự kiện, khoá học tư duy triệu phú (diễn giả học các khoá tương tự ở nước ngoài rồi về VN chia sẻ lại); tổ chức lớp dạy tiếng anh,… Để được tham gia, mỗi thành viên phải đóng một khoản tiền để mua thực phẩm chức năng. Đại khái là bạn mua gói càng nhiều tiền thì level bạn càng cao, rồi nếu bạn tuyển được càng nhiều người, bán được càng nhiều hàng thì được lên thủ lĩnh. Thành viên của tổ chức sẽ được tham gia các sự kiện đào tạo miễn phí từ diễn giả trẻ hàng đầu Việt Nam, cũng chính là diễn giả tại các sự kiện phía trên, và là “thầy” của tất cả mọi người. Tại sao mọi người lại gọi là “thầy”? Mình cũng ko rõ, chắc vì “thầy” hay training/dạy cho mọi người những kiến thức được học từ nước ngoài.

Đợt đấy cả nhóm thuê một cái biệt thự dưới Hà Đông. Nghe thì sang chảnh, nhưng thực tế thì tối đi học về muộn toàn vào Coop Mart đầu đường mua bánh mỳ về gặm, hôm nào về sớm thì lên Lương Thế Vinh ăn cơm bụi. Có hôm hết sạch tiền, mình với ông bạn cùng phòng bật điều hoà ăn chung hộp cơm 15k, rồi nhìn nhau. Chắc đứa nào cũng nghĩ đ’ hiểu tại sao mình lại ở đây, nhưng ko nói thành lời. Mình tham gia gần như tất cả mọi việc: tổ chức sự kiện, bán vé sự kiện, rồi được lead dự án mở lớp dạy tiếng anh, vì mọi người nghĩ mình học khoa quốc tế nên giỏi tiếng anh. Rồi thiết kế poster, làm content, tạo sự kiện, chốt sales,… Cũng chạy được vài khoá trước khi lớp đóng cửa.

Poster khoá học tiếng anh, tự lên content và design, chuẩn bị course structure cùng giảng viên, tổ chức học thử và chốt sales luôn

Nhưng dần dần, mình thấy có cái gì đấy ko đúng. Chỉ là cảm giác thôi. Xong nghĩ. Liệu có ổn ko khi mỗi tháng đóng 1tr tiền nhà, mỗi lần lại đóng ba tháng một (hồi đấy mình đc cho hơn 2tr/tháng)? Liệu có ổn ko khi được học nhiều kiến thức mới, nhưng mỗi sự kiện bao giờ thành viên trong nhóm cũng phải mua vé đầu tiên. Lúc đầu là 100k, rồi 200k, 500k, 1tr/vé. Mà nhiều sự kiện lại có nội dung giống nhau nữa. Mục đích của nhóm bây h là gì? Có còn giống với những gì mình được nghe ban đầu hay không? Nếu tiếp tục ở đây thì sẽ được gì? Mất gì?,… Nhiều lắm. Nghĩ được câu hỏi đã khó, nhưng đi tìm câu trả lời còn khó hơn, và chấp nhận kết quả tìm được & thay đổi niềm tin còn khó hơn nữa, nhất là với một thằng trước h chỉ quen chơi như mình.

Cuối cùng, mình quyết định rút khỏi nhóm sau năm tháng, ngay khi tổ chức vừa thành lập một công ty cổ phẩn,. Như thường lệ, những thủ lĩnh là những cổ đông lớn đầu tiên. Hầu hết các thành viên đều cố gắng tham gia, mua cổ phần. Nhiều thì vài chục triệu, ít thì vài triệu. Đợt đấy vốn huy động đc lên đến vài trăm triệu. Nghe đâu sau vài tháng thì công ty phá sản.

Còn mình rời nhóm với cục nợ gần chục củ, cùng những bài học đầu tiên.

--

--