VNExpress Hanoi Marathon Midnight 2020

Ngoc-Anh Mai
Ngoc-Anh Mai
Published in
2 min readNov 29, 2020

Điềm tĩnh. Tự tin. Bản lĩnh.

Đấy là những từ mô tả 37km đầu (88% cự ly full marathon – 42km). Sau km đầu tiên, mình giữ pace 4.40 – 4.45 trong suốt quãng đường tiếp theo, cùng anh Dương và một anh Thái Nguyên runner. Nếu on track – giữ dc pace 4.45 cả cái FM thì sẽ finish trong đâu đấy 3h20' – 3h30'. Cả ba cứ kéo nhau, mặc kệ những runner khác bứt tốc. We just play our game.

Trong ~2h50' đầu tiên, vẫn giữ nhịp thở đều, ko loạn nhịp lúc nhanh lúc chậm. Người ko đổ mồ hôi. Cơ thể chuyển động như được lập trình, lặp đi lặp lại liên tục một flow và đều nhịp. Mình biết là nếu chân ổn thì target 3h30' sẽ đạt được.

Nhưng đến km 37, bắt đầu cảm thấy bắp chân hơi nhức. Và cũng như một flow, km 38 chuột rút.

Sự may mắn ko phải là khách quen của cự ly FM.

Mình sẽ ko nói nhiều về km 38 – km40, vì nó nằm ngoài phạm vi của post (Điềm tĩnh, Tự tin, Bản lĩnh í). Chỉ nhớ mang máng là: đau, buốt, lê, lết, mỏi, mệt, bủn rủn, bất lực, chửi thề…. À quên, ko chửi, vì vẫn điềm tĩnh. Lý do đơn giản là chưa tích lũy đủ ~ tập chưa đủ, hay ngộn ngữ ngành là chưa đủ giờ bay.

Mỗi cuộc chạy dài (lại) là một cơ hội để hiểu hơn về bản thân. Từ cách đặt mục tiêu, commit với chính mình, lên kế hoạch training và bắt tay vào thực hiện. Cái gì càng cần nhiều thời gian, công sức thì càng nhớ lâu. Good things take time.

À, hôm nay vừa phát hiện thêm một điều, là âm thanh giày nện xuống đất, đặc biệt là khi hai người chạy cùng nhau và cùng nhịp sexy v~. Giữa ko gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng “bịch, bịch, bịch,…” liên tục và đều nhịp. Âm thanh tưởng như đơn điệu ấy chắc cũng thể hiện một phần quá trình luyện tập và khả năng giữ nhịp, ko bị loạn giữa một rừng runner. Chắc cũng kiểu chân bất biến giữa dòng runner vạn biến. Nó tạo cảm giác giống như đấy là một biểu hiện của sự tồn tại, ngay ở đây và giây phút này.

Lại chờ race mới, mục tiêu mới thôi 😋

--

--