Chuyện đi dạy

N. T. Anh
taphoangontu
Published in
5 min readNov 21, 2020

Kì 2: Enderman và người mẹ

Enderman tỉnh dậy.

Trước mắt nó là hang động tối đen. Nó thấy môi mình mấp máy. Nó đang nói. Nó cảm nhận thanh quản đang rung lên, mỗi lúc một mãnh liệt. Nhưng vẫn không một tiếng động nào được phát ra.

Tại sao?

Áp lực xung quanh đang bóp nghẹt lồng ngực nó. Nó chợt nhận ra, bao vây nó là một hồ nước. Cơ thể nó đang chìm dần. Nước từ đâu tới? Nó nhắm mắt lại và mặt hồ trở nên tĩnh lặng. Dòng nước ngừng chảy.

Bờ vai nó buông thõng. Nó không dám mở mắt. Nó không dám đối diện với sự thật. Nó khiếm khuyết. Và khiếm khuyết ấy đã cướp đi niềm vui và sự hồn nhiên trong tâm hồn nó.

Thời gian trôi qua, trong cái hang động lạnh lẽo ấy, Enderman vẫn đang nhắm đôi mắt nhưng nó không ngủ. Nó đã chấp nhận rằng thế giới của nó không có và sẽ không bao giờ có âm thanh.

Nhưng đột nhiên

Một thứ ánh sáng thật dịu dàng, một bàn tay thật êm ái, một cảm giác thật kì lạ đang lan toả trong lồng ngực nó. Sự tò mò đang hối thúc nó mở đôi mắt ra. Nó lắc đầu.

Không được!

Nó ôm mặt. Nước đang rỉ thành dòng qua từng kẽ tay. Và rồi một tiếng nói nhẹ như lời ru.

Mở mắt ra đi, Enderman.

Enderman đang nằm trong vòng tay mẹ. Nó sinh ra trong một thế giới không có âm thanh nhưng nơi đây có mẹ. Môi mẹ đang mấp máy. Mẹ nói gì nó không hiểu nhưng nó cảm nhận được. Lồng ngực nó chảy tràn một tình yêu cho mẹ.

Ngày qua ngày, cơ thể nó dần phát triển nhưng đôi tai của nó vẫn không nghe được. Nó muốn biết âm thanh phát ra từ miệng những đứa trẻ khác. Tại sao cùng một hành động há to miệng nhưng lúc thì người lớn hân hoan vỗ tay khi thì lại ân cần vỗ về. Thế nào là khóc? Thế nào là cười? Khi bị té hay khi bị cù lét, âm thanh gì phát ra từ miệng nó?

Trí tò mò bào mòn tinh thần nó. Nó hỏi mẹ. Nhưng câu trả lời nó nhận lại chỉ là những thủ ngữ quen thuộc và cái siết tay thật chặt.

Con đặc biệt.

Mẹ quay mặt đi.

Rồi một ngày, một cỗ máy thần kì xuất hiện. Enderman nghe được. Nó nghe được tiếng nói xầm xì của mọi người. Nó nghe được giọng nói của mẹ. Lần đầu tiên trong đời, nó hiểu tiếng cười là gì.

Enderman dần quen với những thanh âm của cuộc sống, cả những ánh nhìn trìu mến và sự thương hại, khinh thường, lảng tránh của mọi người. Nó không giận cũng chẳng buồn. Nó đã học được cách chấp nhận từ lâu. Nhưng khác với những ngày tháng trong cái hang, nó không còn mắc kẹt trong trạng thái vô cảm. Nó đón nhận mọi thứ của cuộc sống.

Tất cả đều nhờ có mẹ.

Như mọi ngày, nó ngồi chờ lớp học bắt đầu. Tuy nhiên, thay cho người thầy, một người cô nhỏ thó bước vào. Người cô chìa tay mời từng bạn giới thiệu bản thân. Nó sợ người cô mới không biết gì về nó. Nó hào hứng đứng dậy, tiến lên bục giảng. Nó muốn kể mọi thứ cho người cô nghe nhưng thật khó để nói chuyện khi không nghe rõ được bản thân. Nó biết người cô đang chật vật để hiểu những thanh âm đứt gãy từ miệng nó. Nhưng người cô vẫn chăm chú lắng nghe, tiếp thêm động lực cho nó.

Nó vẽ một chiếc bánh kem để minh hoạ cho cô biết ngày sinh của nó và mẹ chỉ cách nhau 1 ngày. Rồi nó tiến lại gần chiếc máy tính. Cả lớp học nháo nhác chạy lên cản không cho nó đụng vào bàn phím. Cô cũng hấp tấp can ngăn. Sau một vài phút lúng túng, người cô khuỵu gối ngang tầm mắt nó. Nó khổ sở giải thích rằng nó chỉ muốn chỉnh độ sáng màn hình chiếu xuống thấp để bảo vệ mắt.

Cô nhìn nó rồi quay sang cả lớp. Tiếng phản đối vỡ oà. Sau khi ra hiệu cho cả lớp trật tự, cô đặt hai bàn tay lên vai nó và giải thích.

Enderman ơi! Mọi người cảm ơn con nhưng có mấy bạn nói nếu giảm độ sáng mấy bạn sẽ không nhìn rõ bảng. Hôm nay mình không nhìn máy nhiều, còn đọc sách với chơi trò chơi nên để độ sáng vậy nhé!

Nó chưa từng nghĩ đến khía cạnh này. Có lẽ vì vậy mọi người ai cũng phản đối. Nó gật đầu rồi lủi thủi về chỗ ngồi mà không biết rằng hành động của nó đã chạm vào trái tim người cô xa lạ kia.

Chú thích:

Đây là câu chuyện lấy cảm hứng từ một bé học viên khiếm thính mình từng gặp. Tên tiếng Anh của em là Enderman, tức một con quái vật mob trong game Minecraft. Khi giới thiệu về bản thân, em đã vẽ 1 chiếc bánh kem ghi ngày sinh của mình và mẹ, sau đó em xin phép chỉnh độ sáng màn hình chiếu để bảo vệ mắt, nhưng vì sẽ khó nhìn cho cả lớp nên mình đã giải thích với em là không nên cũng như với cả lớp tại sao Enderman lại làm vậy.

Mình không biết em bị khiếm thính do bẩm sinh, bệnh tật hay tai nạn. Những chuyện cá nhân của em mình không tiện hỏi vì chỉ dạy thế có một buổi. Tuy vậy, qua hành động của em, mình biết em rất yêu mẹ và quan tâm đến mọi người.

Cô cảm ơn Enderman. Mong em lớn lên vẫn giữ được sự trong sáng ấy.

--

--