Moonlit Blossom

N. T. Anh
taphoangontu
Published in
3 min readDec 25, 2020

Japanese Title: 「春の月(二宮海岸)」

English Title: Spring Moon at Ninomiya Beach

Artist: 川瀬 巴水 (Kawase Hasui)

Date: 1932

しばらくは Shibaraku ha

人の上なる Hito no ue naru

月夜かな Tsukiyo kana

Câu thơ gốc của Basho là:

しばらくは Shibaraku ha

花の上なる Hana no ue naru

月夜かな Tsukiyo kana

Dưới bầu trời đêm, ánh trăng đang soi sáng một bông hoa đương nở rộ. Dù chỉ trong chốc lát, chúng ta được chiêm ngưỡng sự giao hoà của ánh trăng và đoá hoa.

Trong câu thơ đề bức “Trăng Xuân Bên Bờ Biển Ninomiya” của Hasui, mình đổi hoa 花 thành người 人.

Gia đình Hasui chưa bao giờ ủng hộ con đường nghệ thuật của ông. Giữa công việc buôn bán của gia đình và hội hoạ, ông buộc phải chọn con đường mà tất cả mọi người giao phó cho mình. Nếu doanh nghiệp không phá sản, liệu Hasui có đủ can đảm để bỏ mọi thứ và theo đuổi đam mê của mình?

Nhưng sự thật là ông đã luôn chọn hội họa. Ông đã luôn rèn dũa kĩ năng từ ngày bé. Và sự thật là ông đã để việc kinh doanh xuống dốc. Ngay phút giây ấy, khi mọi thứ đều đổ bể, khi ông biết rằng gánh nặng của gia đình không còn trên vai, ông đã nghĩ gì? Liệu ông vui mừng hay lo sợ rằng giờ đây ông chỉ còn hội hoạ và một mình hội hoạ? Nếu ông thất bại ông trên con đường này ông sẽ trắng tay không còn đường lui…

Nhưng có lẽ với ông điều đó không quan trọng. Ông sẽ là ai trong giới nghệ sĩ, ông có lại được gì từ hội họa không phải là thứ đáng bận tâm. Những lo âu ấy sẽ phản phất xuất hiện nhưng rút cuộc ông đã chọn sống thật với chính mình. Ông chọn con đường mà nơi ấy bản thân ông chấp nhận ông. Ông tin mình là hoạ sĩ và chỉ có thể là hoạ sĩ. Điều đó giá trị hơn việc được công nhận bởi những người xung quanh.

Ánh trăng đêm soi sáng một con người. Một con người đủ can đảm để lột xác. Tâm hồn người ấy như một đoá hoa đương nở rộ. Thật đẹp và rạng rỡ.

Vậy còn những người luôn đủ khả năng để theo đuổi kì vọng của mọi người; luôn làm tốt những gì được giao, đến khi nào họ mới đủ can đảm để sống thật với chính mình? Nếu giống như Hasui, không thể làm gì khác ngoài hoạ sĩ, thì phải chăng họ tránh được một thử thách. Phải từ bỏ những điều tốt đẹp mình đang có… sự lựa chọn ấy có lẽ sẽ ám ảnh họ cả đời. Một cuộc đời khác mà họ có thể sống và đáng lẽ phải sống… Nếu đủ can đảm và liều lĩnh để bỏ tất cả, khi ấy ánh trăng có soi sáng tâm hồn họ như nó đã làm với bao tâm hồn vĩ đại khác?

--

--