CON MÈO TRẮNG VÀ ĐÀN CHIM CU 

tác giả: Tiến Queen

tienqueen
tienqueen short stories
7 min readNov 2, 2013

--

Một năm về trước!

Tôi sống ở tầng 6 ở một khu chung cư. Phòng khách rộng có bộ ghế sa lông mây ở giữa. Trên tường treo mấy bức tranh của Claude Monet. Ở góc phòng có chiếc tủ gỗ nhỏ để những đồ kỉ niệm ở những nơi tôi đi qua, ngọn hải đăng gỗ từ Bali, mặt nạ thổ dân của Borneo, chiếc chiêng đồng từ Krabi thái lan, rồi những viên đá nhỏ tôi lấy trên những đỉnh núi tôi đã leo.

Nhìn ra phía ngoài phòng khách là một ban công rộng nhìn ra cả khu chung cư. Bên trái treo mấy cây lan rừng trong vỏ dừa và bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ và vài cái ghế. Mỗi buổi sáng khi đi bơi về tôi thường ngồi ở một chiếc ghế và tựa hai tay lên ban công và nhìn xuống bãi cỏ rộng phía dưới.

Ở đó mỗi sáng sớm có một đàn chim cu gáy (spotted doves) sống ở ngay cây tùng lớn gần đó xà xuống kiếm ăn. Nhìn cách chúng bay xuống rất nhẹ nhàng. Một con phi như nhảy dù từ trên cây xuống rồi lúc gần chạm đất thì hơi ngửa ra và vỗ cánh vài cái rồi thu cánh lại khi chân đặt trên bãi cỏ . Sau đó thì các con khác bay theo. Lúc đỉnh điểm tôi đếm được cả nhóm có 38 con.

Đàn cu gáy đậu sát nhau tạo nên một màu phớt xám đẹp mắt trên nền cỏ xanh. Vừa bước đi vừa mổ xuống cỏ để tìm hạt và hoa quả rụng. Tôi thích nhất nhìn cổ và gáy của cu gáy vì những ô đen trắng đan xen, giống như một bàn cờ vua và như lá cờ phất về đích trong những cuộc đua xe ô tô. Có lẽ ngoài vì chim gáy “cu cu” ra thì người ta gọi là chim cu gáy cũng vì có gáy bàn cờ vua.

Sống ở trên 2 cây cọ cao gần cây tùng là một nhóm hơn mười chú chim bồ câu khoang hoàng đế (pied imperial doves). Gọi là hoàng đế cũng đúng vì những chú chim câu này đẹp và to hơn hẳn bồ câu thường và chỉ ở trên cao không xà xuống đất như muốn giữ tư thế của một vị vua. Màu lông không sặc sỡ nhưng rất quý phái, cả người màu trắng chỉ có một viên đen ở hai bên cánh.

Cũng cùng họ bồ câu như cu gáy mà bồ câu khoang hoàng đế chỉ thích ăn quả cọ tự hái trên cây bằng chiếc mỏ vàng. Đủng đỉnh bước đi từ cành vào chùm quả cọ, hơi co đầu xuống, gặm một quả rồi lại đủng đỉnh đi ra đứng trên những chiếc lá cọ to đùng để ăn.

Xen lẫn bãi cỏ là những khóm hoa giấy nhỏ hàng ngày được tỉa gọn gàng. Mỗi sáng sớm có một chú mèo trắng thường nấp mình gần mấy khóm hoa giấy này để tìm cách bắt chim cu gáy.

Từ chỗ nấp khá xa đàn chim cu gáy, chú mèo trắng lướt nhẹ vài bước, người cúi sát vào bãi cỏ, và đột nhiên khựng lại, đầu tựa vào hai chân phía trước và mắt nhìn ra đàn chim cu. Lúc đó tôi cũng như không cử động gì để nhìn xem chú làm gì tiếp theo. Nhưng mèo trắng cứ giữ tư thế đấy cả mười phút.

Chú mèo này khá đặc biệt vì những lúc đó tôi nghĩ chú có khả năng thiền. Và một cách gián tiếp tôi cũng thiền. Không suy nghĩ gì chỉ nhìn vào mèo trắng. Một khoảng lặng tôi thấy mình thực sự bình yên.

Và dần tôi cố xem tôi hay mèo trắng cử động trước. Thường thì tôi thua. Tôi chưa thấy ai có thể giữ một tư thế lâu như chú mèo trắng này.

Cứ vài lần như vậy đến khi mèo trắng đến sát được mục tiêu là đàn cu gáy trên bãi cỏ. Nhưng hầu hết chưa đến đủ gần được thì cả đàn đã bay hết lên lại cây tùng.

Có lúc tôi chú đến được giai đoạn cuối cùng của việc đi săn là cú nhảy cuối, nhưng cũng vô vọng vì chỉ còn vài con cu gáy còn lại và cũng bay kịp thời.

Ba tháng sau đó!

Hết mùa cọ, đàn chim bồ câu khoang hoàng đế bay đi. Đàn chim cu cũng rời theo từng cặp làm tổ tít sâu trong những cây trúc cao sát đấy. Nhưng chúng không bay đi xa, hàng ngày vẫn xà xuống bãi cỏ và quây quần bên nhau cặm cụi tìm thức ăn về cho con. Và dường như chúng cũng quen với việc chú mèo trắng đứng nhìn chúng từ xa. Chúng như lờ đi con mèo và chỉ việc bay lên mỗi khi còn mèo vào quá gần.

Tôi để ý là mèo trắng rình cu gáy không phải vì đói ăn mà theo bản năng. Hàng ngày vẫn có một bà lão để thức ăn cho mèo dưới chân chiếc ghế gỗ dài ở trên đường đi nhỏ lách qua những bãi cỏ. Và thỉnh thoảng đi làm về tôi thấy mèo trắng ăn. Ánh mắt mèo sáng long lanh trong đêm.

Ngày hôm qua!

Cứ thế trôi đi cả năm, lúc nào ở nhà được thì tôi vẫn duy trì đi chạy, bơi mỗi sáng sớm rồi ngồi nhìn mèo trắng và đàn chim cu gáy một lúc mới đi làm.

Đúng là chỉ có con người mới biết buồn chán, biết thu mình trong phòng. Thiên nhiên vẫn tươi đẹp và các loài chim vẫn hăng say cặm cụi kiếm ăn để chăm sóc cho chiếc tổ và đàn con thơ của mình.

Đến một buổi sáng, ngày hôm qua, lúc tôi nhìn xuống thì thấy chú mèo trắng nằm im, không ở tư thế rình mồi nữa mà như đang nằm ngủ. Hơi thấy điều gì đó khác khác nhưng tôi vẫn nghĩ có lẽ mèo trắng ngủ rồi tôi đi làm.

Tối hôm đó!

Đến tối đi làm về tôi tò mò đi ra bãi cỏ xem thì vẫn thấy mèo nằm đó, im lim không tiếng động, mèo trắng đã chết rồi.

Suốt thời gian còn sống mèo trắng vẫn hàng ngày rình cu gáy, bao nhiêu nỗ lực cũng chỉ như chạy theo mục tiêu vô hình. Mặc dù rất gần, chỉ chưa đến chục mét nhưng khi đến được thì những chú chim cu đã ở trên cao.

Có một điều tôi băn khoăn là những lúc nhìn chim cu gáy và chuẩn bị tới gần không biết mèo trắng có phải suy nghĩ gì không hay chỉ là bản năng và không cần phải đau đầu cách bắt chim. Tôi có thiên hướng nghĩ là những lúc đó mèo được về đúng với bản năng của mèo nhất. Đã từ lâu nó phải sống ở một thế giới của loài người và được cho ăn hàng ngày mà quên đi cách săn mồi và cách sống hoang dại.

Có lẽ những lúc được đi rình mồi như thế mèo trắng cảm thấy vui nhất, như là được vui đùa, được là chính mình vậy. Tôi cảm tưởng như trong suốt cuộc đời chú mèo nhà này chỉ chơi trò săn bắt giả để chơi thôi.

Tôi không thấy chuột ở bãi cỏ bao giờ, chuột có lẽ là con mồi dễ dàng hơn. Tôi không biết có lần nào mèo trắng bắt được chuột không nhưng nó gắn bó với đàn chim cu gáy hơn cả. Vừa là kẻ săn mồi nhưng con mồi cũng là một phần cuộc sống hàng ngày của nó.

Dân gian ta có câu:

Dã Tràng se cát biển đông

Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì?

Lúc đầu tôi nghĩ việc săn chim của mèo cũng như công dã tràng mà thôi. Có lần nào được đâu, mà có thể mèo cũng biết thế. Nhưng nếu không đi rình mồi thì mèo sẽ làm gì, lang thang từ góc này sang góc kia? Quanh quẩn hết bức tường này đến bức tường kia? Đi đâu cũng chỉ là một thế giới gạch đá của con người xa lạ. Mèo trắng cũng là mèo nhà nhưng không có chủ, nó sống độc lập và cô đơn. Nó vẫn có thức ăn hàng ngày từ môt người yêu mèo nhưng nó vẫn cố giữ một phần nào đó tổ tiên mình là những chú mèo hoang.

Hai tiếng sau!

Không nỡ để chú mèo trắng mà tôi biết đã hơn một năm nằm đấy.

Tôi quay lại đưa xác mèo đi chôn ở ngay dưới chân cây tùng nơi mà các chú chim cu gáy sống. Thân cây cao và bóng cũng xòe ra đủ rộng như một nơi cắm trại. Xung quanh chân cây tùng là đất không có cỏ đào khá dễ, ở phía ngoài là bãi cỏ bao bọc lấy thân tùng.

Ở đó mèo trắng sẽ luôn được ở gần đàn chim cu gáy và bãi cỏ đã gắn bó với mèo suốt thời gian qua.

Sáng hôm nay! Mồng 7 tháng 6 năm 2013

Tôi cắm một miếng gỗ nhỏ viết từ đêm qua, ở trên với dòng chữ tiếng anh khắc lên bằng đầu chiếc compa “Chú mèo trắng yêu những con chim cu gáy nằm lại nơi đây 06/06/2013”.

Here Lies

The White Cat

Who loves the Spotted Doves

06/06/2013

--

--

tienqueen
tienqueen short stories

storage engineer, writer, mountaineer, drummer and lyricist for KÁ