1 Tuần làm việc tại nhà

Viet Nguyen
OneID Engineering
Published in
5 min readApr 15, 2020

I find the best way to love someone
I find the best way to love someone is not to change them, but instead, help them reveal the greatest version of themselves.
— Steve Maraboli.”

Đã bao lâu tui mình không bày tỏ lòng biết ơn với những người đã giúp đỡ mình, hoặc đơn giản là mang lại sự tích cực cho mình?
Đã bao lâu tụi mình chưa chào bác hàng xóm, nghe những câu chuyện đầu làng cuối phố, lắng nghe tụi nhỏ em kể câu chuyện học hành trường lớp?
Đã bao lâu tụi mình chưa kể cho ai đó nghe về một việc tích cực mình đã làm và mình vô cùng, vô cùng tự hào về nó?
Và đã bao lâu tụi mình chưa ngồi ăn cơm cùng bố mẹ?

Dịch bệnh Covid 19 đã diễn ra từ những ngày sau Tết, nhưng ở thời điểm đó, mọi người vẫn đi làm và dè chừng nó theo kiểu : Mua đồ ăn tích lũy, bắt đầu đeo khẩu trang, nước rửa tay, khử khuẩn,… nhưng vẫn ra đường và nhịp phố vẫn tấp nập, tắc đường tại Trường Chinh, Khuất Duy Tiến vẫn diễn ra vào khung giờ cao điểm như thường ngày. Còn lòng mình thì mặc kệ, dịch bệnh ở thời điểm đó là ở Vũ Hán, và chăng ở Việt Nam chỉ có vài người bị thôi, nên chẳng sao cả, không ảnh hưởng đến bản thân mình đâu. Mình ở thời điểm đó vẫn cuộc sống đi làm, đi chơi tẹt ga.

Ngày 07/03/2020, sinh nhật mình. Một ngày có lẽ sẽ đẹp tuyệt vời, mình đã có dự định đi ăn, đi chơi nhưng bùng một cái, bệnh nhân số 17 làm dịch bệnh quay trở lại và từ sau đó, dịch bệnh trở nên bùng nổ khắp cả nước.

Ngày 31/12/2020, Chỉ thị số 16/CT-TTg của Thủ tướng Chính phủ ban hành, và lệnh cách ly toàn xã hội có hiệu lực kể từ ngày 01/04/2020. Mình có thời gian 1 tuần ở nhà và làm việc tại nhà. Và mình không vui tẹo nào. Thật đấy. Mình thích ở công ty làm việc, sau đó la cà quán xá đi chơi đi ăn, mình thích ăn vặt, thích uống trà chanh, thích đi chơi điện tử, và mình chẳng làm được gì ở những điều đó cả.

Vì tính chất công ty làm việc vào 9h, mình dậy muộn, và lúc đi làm thì nhà chỉ còn 2 đứa em do dịch nên nghỉ Tết vài tháng rồi, trên xe đã có sẵn hộp thức ăn mẹ chuẩn bị để mang cơm đi làm. Kết thúc giờ làm việc, mình đi dạy thêm cho một bé tiểu học, và đi la cà cafe với bạn bè đến 9–10h tối. Khi mình trở về nhà, bố mẹ đã lên phòng, và mình cũng lẳng lặng về phòng riêng của mình. Cuộc sống của mình đã xoay vần như thế, và mình chẳng rõ bao lâu rồi không ngồi nói chuyện gì đó với mẹ nữa.

Và 1 tuần ở nhà đã làm mình thay đổi và “ đằm ” hơn rất nhiều. Do mình làm việc tại nhà, mẹ mình cũng được làm việc tại nhà, nên mình đã có thời gian nói chuyện với mẹ nhiều hơn. Buổi sáng, mẹ mang bánh và sữa lên trên phòng mình làm việc. Mình ra ngoài cảm ơn mọi người nhiều, nhưng lại chẳng cảm ơn mẹ, vì tâm niệm những điều mẹ lo lắng cho mình là tất nhiên. Nhưng mình ngại, và nghĩ mẹ không để ý đâu. Buổi trưa, mẹ nhắn hỏi muốn ăn gì mẹ nấu. Và lâu lắm rồi mình mới ngồi ăn cơm cùng cả nhà. Ngồi đầu nồi, xới cơm cho cả nhà, lại nhớ lời ông từng dặn “ Phải xới bằng 2 thìa cơm, không cao quá cũng không vơi quá ”. Mẹ ngồi kể các bác hàng xóm hóng hớt thế nào, rằng bạn Vân hàng xóm có người yêu đèo về tận nhà, con chó cô Mận bị bắt trộm, rằng hôm nay mẹ đi chợ mua nhiều đồ lắm con yên tâm. Em gái thì kể nhóm nhạc nó thích BTS sắp có concert, rằng nó chả hiểu học Hóa như thế nào, “ Al ” là chất gì hả chị?

Buổi tối, mẹ xay nước ép ổi cho mình, và mang lên tận phòng nhắc mình uống nước. Lúc mẹ đi ra, mình đã cảm ơn mẹ, thoáng thấy mẹ ngẩng lên cười, rồi xua xua tay và đi xuống. Những ngày work from home của mình gần như lặp đi lặp lại như thế. Nhưng vì thời gian nhiều hơn so với mọi ngày, mình đã mua đồ về làm bánh. Khoảnh khắc mình và lũ nhóc nhìn cái lò nướng nở bánh, vui lắm. Mình thấy bố mẹ cũng vui khi mình làm xong món gì đó lại mang mời bố mẹ, và cho cả mấy nhóc hàng xóm sang chơi. Mình còn có thời gian tưới mấy cái cây rau mầm mẹ trồng trên tầng thượng, và chợt thấy mẹ phải chăm chút nó lắm, chứ lâu lâu mới tưới cây như mình thì cây chết hết rồi.

Những ngày làm việc tại nhà, mình giúp đỡ mẹ nhiều hơn, chơi với các em và lũ nhóc hàng xóm nhiều hơn. Tự nhiên cảm thấy mình lớn hơn nhiều, và trong lòng bỗng trào lên cảm xúc sợ xa bố mẹ. Vì một đứa con gái, dù thế nào cũng sẽ lấy chồng, rồi sẽ không còn cảm giác được mẹ chuẩn bị đồ ăn cho, được ăn cơm mẹ nấu, được mời bố mẹ đồ ăn mình làm, hay cùng mẹ trò chuyện về mĩ phẩm, về thế giới, về mọi thứ. Và mình nhận ra, mình ngủ ngon hơn mọi ngày, thật kì lạ.

1 tuần làm việc tại nhà cho mình nhiều cảm xúc, vui vẻ khi chơi cùng em, vui vẻ khi mẹ nấu món mình thích, biết ơn khi bố mẹ lo lắng cho mình, và lo lắng khi sau này phải xa rời vòng tay bố mẹ .Ngoài ra, 1 tuần làm việc cho mình khả năng chủ động hơn. Ngày trước, ngồi cạnh sếp là suốt ngày “ Anh ơi, em hỏi cái này, em hỏi cái kia ”. Hiện tại, mình tìm hiểu trước rồi mới hỏi. Mình cũng không phải đeo chiếc balo có laptop nặng trịch, đi trên đường siêu tắc, và suy nghĩ xem hôm nay mặc gì.

Cuộc sống của mình không thay đổi quá nhiều, nhưng mình sẽ về nhà sau mỗi giờ đi làm, mình sẽ chủ động tìm hiểu công việc, và nâng cao bản thân. Thiên tai, chiến tranh và dịch bệnh là những sự kiện bất khả kháng, nhưng qua đó, chúng mình thấy được tinh thần đoàn kết của dân tộc, nhận ra mình đang ở đâu và cần nâng cấp bản thân như thế nào. Chúc mọi người có những ngày work from home hiệu quả nhé!

--

--