Viết về Singapore (P.1) - Ngày đầu tiên

Hieu Pham
#hieugoesto
Published in
8 min readJan 22, 2017

--

Sư tử đang huệ — biểu tượng quen thuộc của Singapore (ảnh lấy từ Triplish.com)

Giới thiệu chút

Như đã kể ở các bài viết khác, mình là người ít đi du lịch và ngại đi xa. Nhưng số phận đưa đẩy thế nào mà 2 năm trở lại đây bắt đầu nhấc mông lên đi và đi khá nhiều. Tuy nhiên đến tận cuối năm 2016 vừa rồi mới có chuyến đi ra ngoài Việt Nam lần đầu tiên khai thông hộ chiếu, và tình cờ, giờ đang đặt hẳn mông ở Singapore (từ giờ gọi tắt là Sing nhé) trong căn phòng bé tí và không có mùa đông. Đây cũng là đất nước thứ hai mình đặt chân đến.

Tại sao mình đang ở đây, cái đó sẽ không nhắc đến. Mình chỉ muốn tiếp tục thói quen viết cảm nhận và trải nghiệm về những chuyến đi để lưu lại những quan sát của bản thân và chia sẻ những kinh nghiệm mà mình hi vọng các bạn sẽ cảm thấy hữu ích (hoặc không cũng chả sao, kệ các bạn :v). Cũng định bắt đầu viết từ những ngày đầu nhưng mà còn tốn năng lượng vào việc thích nghi và cảm nhận một môi trường hoàn toàn mới mẻ nên trì hoãn đến tận hôm nay.

Trước khi đi

Mình cũng đã thử đọc về đất nước Singapore trước khi lên đường, từ wiki cho đến các bài viết về kinh nghiệm du lịch cũng như sống, học tập và làm việc ở đất nước cơm niêu bò sốt tiêu đen này (*). Những ấn tượng ban đầu bao gồm cả những điều được người khác kể lại là:

  • Rất sạch. Không khí trong lành. Nhiều công viên đẹp để chạy
  • Nóng. Quanh năm nhiệt độ 28–35 độ. Đông hè như nhau
  • Chiều chiều mưa rào loáng một cái là tạnh, như Sài gòn những ngày tháng 11
  • Chi phí cuộc sống rất đắt đỏ
  • Thuê nhà đắt lòi
  • Mua sắm shopping rẻ (?!)
  • Con người tác phong công việc làm việc năng suất cao
  • Fucking boring

Một lần nữa, mình lại áp dụng tư tưởng “tình huống xấu nhất”, không lý tưởng hoá không trông đợi quá vào điều gì và chỉ tập trung vào một mối quan tâm duy nhất: đến một nơi xa lạ, nhiều điều mới mẻ, quan sát và thích nghi. Điều quan trọng nhất là tìm được điểm cân bằng để từ đó thoải mái tận hưởng những điều thú vị: ngắm đồng hồ này, mua giày chạy mới này :)))

(*)Ở phố Giảng Võ, Hà Nội có quán cơm khá quen thuộc với mình và bạn bè, tên là Hải Sư, hay dân dã gọi là cơm Sing, có món tủ tên như vậy. Cho đến nay cũng ko chắc là đấy có phải món của Sing ko.

Hay là thôi bỏ hết đi

Không biết do mình nhạy cảm quá hay các bạn các em vào giây phút trước khi rời nhà ra sân bay lên đường xa tổ quốc cũng có cảm giác tương tự. Đấy là suy nghĩ đầu tiên văng vẳng vang lên trong đầu mình vào buổi sáng dậy sớm trước khi đi. Tự nhiên lúc ấy thấy tiêng tiếc cuộc sống quen thuộc hiện tại, bạn bè hiện tại, tình trạng hiện tại. Liệu có mạo hiểm quá không? Êu ơi ngại vãi lều… Sang rồi tìm nhà thế nào ăn ở đâu bắt đầu lại hết từ đầu… Có đáng không… Hay là thôi mail báo sang là cancel đi…

Về sau này mình kết luận đấy đơn giản chỉ là cảm giác thèm ngủ =)) Cũng giống như hồi bé mỗi sáng mùa đông không muốn dậy để đi học, rồi nhanh chóng leo thang thành âm mưu ngộ nghĩnh là giả vờ ốm.

Qua nhanh thôi. Rồi sẽ ổn cả thôi.

Khoảnh khắc đó trên máy bay

Khác với lần trước đó chỉ là một chuyến du lịch với mấy thằng bạn, lần này đi mỗi mình và lại một mình một hàng ghế. Ngồi trên máy bay đang mơ màng nghĩ về những gì đang chờ đợi mình ở phía bên kia thì giật mình có một thanh niên lại gần không nói gì và có ý bảo muốn vào ngồi ghế bên trong gần cửa sổ (mình ngồi hàng D, bên phải là hai ghế trống gần cửa sổ). Phản ứng tự nhiên như bình thường thôi, mình cất lời bảo: “Anh vào trong à? Anh bước qua được không em đỡ phải đứng lên?”. Và thế là thanh niên ấy bước qua vào ngồi ghế sát cửa sổ, quay ra nhìn mình với ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc.

Lát sau thanh niên ấy mới cất lời, gọi với lên phía hàng ghế trên nơi có một bạn nữ, chắc là bạn gái, ý là rủ chuyển chỗ xuống đây mà ngồi này.

#$&* *&*%h (*^)64 56 &^%&^ +_-8 8%&^

😂🤣😂

Ôi giời ơi! Giờ mới giật mình nhận ra là mình vừa nói tiếng Việt thanh niên ấy không hiểu. Ôi giời ơi tôi đang không ngồi trên một chuyến bay nội địa. Ôi giời ơi tôi sắp đến một nơi mà sẵn sàng tinh thần xung quanh không có ai nói tiếng mình.

Lúc ấy tự nhiên cảm thấy hiện lên một đống khó khăn và trở ngại ở trong đầu. Cảm thấy hơi ngường ngượng. Nhưng cũng thấy vui vui thú vị phết. Thật khó để diễn tả cảm giác vừa hứng thú vừa lo lắng sợ hãi trước những điều mới mẻ sắp đến.

Sân bay Changi

Đọc là cha-nghi, không phải chang-ghi. Một lần đi taxi được một bác 60 tuổi lái xe taxi chỉnh cách phát âm như vậy.

Bên trong sân bay Changi

Từng choáng ngợp trước sân bay Suvarnabhumi của Thái vào lần đi chơi trước, nên đến đây thấy cũng đỡ choáng hơn nhiều. Tóm gọn lại chỉ là “hơn Việt Nam mình nhiều".

Việc đầu tiên là tìm wifi để lên facebook messenger báo tin và chém gió với các đồng đội #veteran ở nhà. Cũng may mà quách tỉnh đăng kí roaming rồi nên số điện thoại VN vẫn nhận được tin nhắn OTP của sân bay.

Một trong những cảnh tượng lạ lẫm là khi xếp hàng ở khu vực làm thủ tục nhập cảnh. Phía bên tay phải là những người đủ điều kiện làm thủ tục tự động. Họ chỉ cần đặt hộ chiếu lên máy scan sau đó bước lên, đưa tay vào máy quét vân tay thế là xong bước hai chân vào đất nước này khoẻ re, không cán bộ hải quan dò xét, không có những cái chau mày. Đây cũng là một trong số rất nhiều ấn tượng về việc áp dụng tự động hoá triệt để vào cuộc sống ở đây. Cũng có luồng ý kiến cho rằng, việc đó làm giảm sự tương tác giữa người với người, triệt tiêu các mối liên kết xã hội và tăng sự phụ thuộc vào máy móc. Hmm, theo mình thấy tự động được cái gì thì cứ tự động. Giảm được thời gian check-in thì mọi người sẽ sớm được về với gia đình và người thân, sớm được nghỉ ngơi sau chuyến bay dài. Gì cũng có hai mặt lah.

Lần đầu tàu điện ngầm

Nhà quê ra tỉnh. Ngơ ngác tìm đường “ra" ga tàu điện ngầm, mà quên mất không hiểu ra là phải tìm đường “xuống" ga tàu điện ngầm.

Lạ thay là mọi thứ như được lập trình sẵn, và bỗng chốc cảm thấy như mình đã từng gặp không gian này hoàn cảnh này ở đâu rồi, trong một bộ phim, một MV nào đó. Ngẩng mặt đọc biển chỉ dẫn hướng đi xuống đến đường tàu điện một mạch là tới.

Gặp bỡ ngỡ chút với thẻ tàu điện. Sau khi mua và được chỉ dẫn thì quẹt ngon lành qua cửa soát vé tự động. Xuống đến nơi nhìn thấy ngay sơ đồ tuyến. Đọc sơ đồ tuyến thấy ngay trạm dừng cần phải xuống. Lên tàu ngồi và nghe tiếng lao vun vút, cảm thấy có thể thư giãn đầu óc một chút.

Tàu dừng ở bến Lavender MRT thì mình xuống, ra khỏi bến lên mặt đất. Đây rồi vậy là ở giữa đất nước Sing rồi. Con người, hàng quán ăn nhanh nối nhau: Mc Donald (Hà Nội chưa có), Burger King, Gong cha (ê cái này đợt vừa rồi hay thấy trên instagram), Foodcourt,… Hít hà vài hơi gọi là “làm quen môi trường", nhìn quanh, bỗng cảm thấy yên tâm và suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu: “Uh. Được. Sống được.”

Foodcourt ở Lavender MRT

Foodcourt là gì? MRT là gì? Mình sẽ viết ở một phần khác.

Vì đã được đứa em đào tạo kiến thức mầm non trước khi sang rồi nên bắt gặp đúng những cái tên đã được nhắc đến trước đó là mình cảm thấy có thể nắm bắt được ngay. Đại khái là ở Foodcourt Kopitiam này là nơi diễn ra bữa tối đầu tiên của mình ở Sing. Và mình sẽ rất nhớ nơi này. Cũng như khách sạn đầu tiên mình ở khi lần đầu sang Sing. Coi như những nơi này là “quê gốc" của mình ở đây 😜. Về sau này thỉnh thoảng đi tàu cũng dừng chân lại té tạt đi lại qua khu Lavender, vẫn mua đồ ăn ở quán tàu quen thuộc và đi siêu thị Fairprice gần khách sạn hồi ấy.

Cảnh vật vừa có nét giống, vừa có nét hiện đại hoàn thiện khác biệt so với ở nhà mình

Thật ra trước khi ăn cũng xỏ giày vào chạy một vòng làm quen địa hình quanh khu này. “Sạch” quả thật là ấn tượng đáng nhắc đến đầu tiên khi nói về đất nước này. Mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ, và đồng bộ. Có rất nhiều câu chuyện về sự đồng bộ và qui chuẩn về qui hoạch đô thị mà có lẽ mình sẽ viết sau.

Tạm vậy đã

Sing chào đón bằng cơn mưa đặc trưng. 1 tiếng là tạnh như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày đầu đặt chân lên đất Sing là thế đấy.

Hẹn ở các bài ghi chép sau giới thiệu các khái niệm và từ phổ biến dùng riêng ở đây mà lúc đầu mình cũng không biết như: Condo, HDB, MRT, line xanh line đỏ,… Nếu các bạn có gợi ý về chủ đề nào cần biết thì mời comment ở phía dưới nhá.

Xem tiếp phần 2

--

--

Hieu Pham
#hieugoesto

I'm a Frontend Engineer in Singapore. I might care about user experience more than your UX designer · https://hieugoesto.com