Vài suy nghĩ sau UpRace 2020

Ngoc-Anh Mai
Ngoc-Anh Mai
Published in
4 min readOct 12, 2020

112.642km, ~600 members, ~24 ngày

Nếu ai từng trong Team Heo Đất 2018, chỉ cần nhìn mấy con số trên chắc sẽ nhớ lại ngay cảm giác chỉ ăn ngủ chạy gần một tháng. Nghỉ trưa, đi bộ quanh bàn làm việc. Nhậu, đi bộ đến quán — chưa đủ 1km — đi tiếp rồi vòng lại. Chồng giấu đồng hồ, doạ mua đồng hồ mới — được chồng support cả tháng UpRace. 7h tối chạy 10k, về ko thấy tăng rank, thậm chí còn tụt, 9h ra chạy tiếp. Sáng chủ nhật chạy FM (42km) bị lỗi, chiều chạy tiếp cái FM nữa,….

Còn nhiều lắm, mà kể ra thì dài nên thôi.

Tất cả đều hướng đến những mục tiêu rất cụ thể, rõ ràng. Trở thành đội đầu tiên hoàn thành một vòng trái đất (~40.000km) — done trong 10 ngày. Hình dung ~250 ông chạy 40.000km trong 10 ngày tương đương mỗi ông chạy trung bình 16km/ngày. Trong 10 ngày liên tục. Hai đêm chủ nhật đầu tiên, đêm nào cũng ít nhất ~20 ông quay quanh hồ Gươm đến sáng.

250 con người cùng tập trung 100% năng lượng cho một mục tiêu. Cái năng lượng ấy nó mạnh đến mức chỉ cần được trở thành một phần trong đấy cũng có cảm giác mình có thể chạy được như mọi người trong team, kể cả người mới chạy. Người mới chạy vừa chạy vừa đi bộ chắc tầm 2–3km là thấy đau hông mà nghĩ mấy hôm nữa cũng 10–15km/ngày như anh em, trong khi bình thường chắc cần 2–3 tháng.

Trở thành người đứng đầu ko dễ. Nhưng bảo vệ được #1 hai năm liên tiếp thì chắc cũng ngang cơ Real ăn C1 ba năm liên tiếp. Nếu 2018 động lực của anh em là cày hết mình để khẳng định vị thế của team, đồng thời thể hiện khả năng bản thân (#1 nam & #2 nữ leaderboard tất cả các bảng, top 10 ko dưới 830km, 53ng chạy hơn 500km trong ~24 ngày) thì các năm sau phải tìm động lực khác.

Cái cảm giác tràn đầy năng lượng khi ăn ngủ chạy cũng chỉ có một lần. Ko ai tắm hai lần trên một dòng sông. Những anh em từng sống trong cảm giác ấy cũng phải tìm cho mình một động lực mới.

Có hay ko có UpRace thì anh em vẫn chạy, thì “tiện tay” tạo/duy trì một sân chơi cho những anh em mới chạy khác trên nền tảng đã có được sống trong cái không khí máu lửa, tràn đầy năng lượng, cái không khí mà chỉ cần trở thành một phần trong đấy cũng cho ta cảm giác có thể làm được bất kỳ điều gì cũng ko phải là một ý tồi.

Một ông runner lâu năm chạy hết sức có khi ko bằng tạo điều kiện, hỗ trợ cho mười người mới bứt phá. Và nếu có một trăm ông cùng build somethings that bigger than themself like that thì sẽ thế nào?

“Our deepest fear is not that we are inadequate. Our deepest fear is that we are powerful beyond measure. It is our light, not our darkness, that most frightens us. Your playing small does not serve the world. There is nothing enlightened about shrinking so that other people won’t feel insecure around you.

And as we let our own lights shine, we unconsciously give other people permission to do the same. As we are liberated from our own fear, our presence automatically liberates others.” — Timo Cruz, @Coach Carter

(Tạm dịch: Nỗi sợ hãi lớn nhất không phải là khi ta chưa đủ trưởng thành, mà là khi ta nhận ra mình mạnh mẽ hơn cả giới hạn mà mình có thể tưởng tượng. Chính ánh sáng, ko phải bóng tối lại là thứ khiến ta sợ hãi nhất. Tài năng nhỏ bé của ta đâu là gì so với thế giới rộng lớn ngoài kia? Sẽ là điều rất bình thường khi ta khiêm tốn để mọi người xung quanh cảm thấy an toàn/ko bị choáng ngợp.

Và khi ta rũ bỏ được ánh hào quang (của sự tài năng nhỏ bé) ấy, ta đã dành cho những người khác cơ hội để làm điều tương tự (toả sáng, trở nên tài năng hơn). Khi ta thoát khỏi nỗi sợ của mình, sự xuất hiện của ta sẽ tự khắc giải thoát cho mọi người/khiến mọi người cảm thấy an toàn hơn.”)

Yeah, biết đâu sự xuất hiện của một vài anh em trong Team Heo Đất lại có thể giúp cho ai đó cảm thấy an toàn/tự tin hơn. Vì biết đâu, ta sẽ gặp nhau trên một đường chạy nào đấy.

— —

Góp ý hoàn thiện app UpRace

Nói chuyện về chạy bộ tại đại học Phenikaa

UpRace 2020 — What motivated me?

--

--